🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nó không ngừng thút thít bởi lẽ đang đi trên đường cao tốc, hắn lạiđang phóng xe với tốc độ ánh sáng. Nó không dám khóc to, lỡ có ngườinhìn thấy thì ngại lắm ( còn coi trọng hình tượng nữa kìa). Hắn liếcsang cái con người bên cạnh đang cố kìm nén cơn đau, cũng thấy xót trong lòng lắm, hắn mở miệng:



– Đường đến cái chết cũng có lẽ sẽ hơi xa một chút, cô cứ khóc đi. To chừng nào cô muốn cũng được.



Chà, nãy giờ nó chỉ chờ có mỗi câu đấy thôi. Cho phép rồi thì ngại cái gì nữa chứ:



– HUHUHUHUHU…………



Nó khóc thét lên như chưa bao giờ được khóc, to đến nỗi, hắn ngồi kếbên cũng phải giật mình. Hắn thật không hiểu nỗi nó, mất hình tượng quáđi, nước mắt hay mũ* gì chứ thế mà như nước thác phun ra. Hắn nhăn lênvà đưa tay lục tìm trong ngăn nhỏ, lấy ra một chiếc hộp giấy:



– Đây này, lau đi, bẩn quá.



Nó nhận lấy từ tay hắn, liền đí kéo ra một loạt giấy mà đưa lên laumắt. Cũng kế tiếp theo, giấy theo gió mà bay đi, hắn trợn mắt lên:



– Cái cô này, sao lại vứt giấy qua đó hả. Cô có biết là… Haizzz. Bỏ vào đây này.



Hắn liền mở nắp ngăn kéo ra, nó nghe thế thì không đáp lại mà ngoan ngoãn bỏ vào đó một cách tức giận. Hắn lại trách:



– Nhẹ nhàng thôi. Hư của tôi bây giờ?!



Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, nó bực mình thét lên với hắn:



– Anh im đi. Tập trung mà lái xe

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nho-co-roi-ve-nha-di/2196988/chuong-37.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!
Chương 37
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.