Vũ Tuyết Nhi đã nằm một ngày nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Vũ Minh lo lắng cho ba mẹ nên bảo họ về nghỉ ngơi:
_ Hay là ba mẹ và hai bác về nghỉ ngơi trước đi, khi nào con bé tình con sẽ báo cho mọi người biết.
_ Vậy cũng được, khi nào con bé tỉnh thì báo ngay cho ba mẹ.
_ Vâng ạ!
Vũ Nhân nói xong thì cùng Hạ Vy ra về, Nam Thành và Lưu Á lát sau cũng nối bước theo sau. Thấy mọi người đã đi, Vũ Minh nhìn Nam Phong hỏi chuyện:
_ Lúc sáng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?
Nam Phong vẫn ngồi đó nắm tay Vũ Tuyết Nhi không buông, không khí im lặng trùng xuống. Bàn tay cô động đậy, Nam Phong hoảng hốt ấn vào nút trên đầu giường liên tục gọi bác sĩ:
_ Bác sĩ, bác sĩ.
Chưa đến hai phút bác sĩ đã đến khám, cô dần dần mở mắt nhìn xung quanh, bác sĩ khám xong quay lại báo cáo kết quả cho Nam Phong.
_ Bệnh nhân đang dần khỏe trở lại, mọi người nên cho bệnh nhân ăn uống bồi bổ sẽ mau khỏe trở lại. Tôi đi trước.
Không để ý đến lời nói của bác sĩ, Nam Phong đi nhanh đến nắm lấy tay của Vũ Tuyết Nhi liên tục hỏi:
_ Bảo bối, em không sao chứ? Còn mệt ở đâu không? Có đói không, anh mua cháo cho em nha?
_ Em không sao? Đường Thu Thảo, cô ta sao rồi?
_ Em không cần lo cho cô ta, chuyện này anh sẽ điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhat-duoc-tong-tai/2779714/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.