Chương trước
Chương sau
Tin Vũ Tuyết Nhi mang thai đã đến tai của Nam Thành và Lưu Á, hai người đang ở Úc du lịch nhưng khi nghe tin con dâu mang thai thì bỏ hết quá một bên về với cháu nội.

Vũ Nhân và Hạ Vy cũng hay tin nên đã đến Nam viên, Nam Thành và Lưu Á cũng vừa về đến. Vũ Tuyết Nhi bị mọi người quay xung quanh hỏi này hỏi kia khiến cô không kịp trả lời.

_ Tiểu Nhi, con có bị nghén không? Có thấy trong người thế nào không? - Hạ Vy.

_ Con dâu, con có muốn ăn cái gì không, mẹ kêu dì Lý làm cho con? - Lưu Á.

_ Thai được bao nhiêu tuần rồi? Phải bồi bổ trước cho cháu khỏe mạnh. - Nam Thành.

_ Phải, bồi bổ nhiều một chút, mẹ con đều khỏe mạnh. - Vũ Nhân.

_ Đã ăn gì chưa?

_ Muốn ăn cái gì, dì Lý làm.

_ Không ăn được món gì để dì Lý tránh ra.

_ Giường ngủ thoải mái không, mẹ cho người thay cho con.

Vũ Minh và Trần Ngọc Liên đứng bên cạnh nhìn một màn trước mắt mà bất lực, nói gì mà con bé không biết nên trả lời thế nào luôn. Vũ Minh nhắn tin cho Nam Phong báo tin, Trần Ngọc Liên cũng không ngăn cản, phải giải cứu đứa em chồng này nếu không nó lại ghi hận thì lại mệt.

Nhận được tin nhắn của Vũ Minh, Nam Phong bỏ ngay cuộc họp chạy về gấp. Tống Khải phải gánh nguyên một đống công việc của anh, từ khi Vũ Tuyết Nhi mang thai thì Nam Phong lại đi làm trễ nhưng tan làm sớm khiến cậu phải bù đầu chẳng có ngày nghỉ.

Nam Phong vừa về đến sân đã nghe được tiếng nói của các vị tiền bối đang quấy rầy bảo bối của anh. Mang theo khuôn mặt đen xì kia vào phòng khách, Vũ Tuyết Nhi nhìn thấy anh về như một vị cứu tinh cứu cả thế giới cô vậy.

Nam Phong đưa mắt nhìn quanh phòng khách rồi cất giọng lạnh lùng khiến cho Vũ Minh và Trần Ngọc Liên đứng gần đó phải rùng mình.



_ Mọi người về được rồi, vợ con đang mang thai cần nghỉ ngơi.

Nghe được giọng nói trong trẻo như băng của Nam Phong vang lên, tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn, khuôn mặt đen xì của anh làm mọi người không thể nào lên tiếng được. Vũ Nhân biết ý nên lên tiếng trước:

_ Cũng trễ rồi, con nghỉ ngơi đi hôm khác lại ghé thăm.

_ Vâng ạ, khi khác con đến thăm ba mẹ.

Vũ Nhân và Hạ Vy chào Nam Thành và Lưu Á rồi về trước Vũ Minh và Trần Ngọc Liên cũng theo sau đó. Nam Phong thấy ba mẹ mình vẫn còn ngồi đấy thì lên tiếng hỏi:

_ Ba mẹ không về à?

_ Ba mẹ thì về đâu chứ? Đây là nhà của ba mẹ mà?

_ Con mua cho ba mẹ căn biệt thự gần đây, hai người đến đó ở đi!

Vừa nói vừa đi đến ngồi cạnh Vũ Tuyết Nhi, đưa tay sờ bụng cô mỉm cười vui vẻ. Lưu Á và Nam Thành nghe Nam Phong nói vậy thì bất ngờ không thôi, định hình lại Lưu Á tức giận nhìn Nam Phong quát lớn:

_ Con là có ý gì đây, muốn đuổi ba mẹ đi sao? Con dâu mẹ đang mang thai, mẹ muốn ở lại chăm sóc, không đi đâu cả.

_ Mẹ ở đây sẽ làm phiền vợ con nghỉ ngơi.

_ Mẹ làm phiền? Con... con...

Vũ Tuyết Nhi nhìn hai người, một người bình tĩnh còn một người tức giận như muốn lật bàn, cô nhìn anh khuyên giải:



_ Anh, hay là đừng để mẹ dọn đi, dù sao mẹ cũng từng mang thai anh nên là có kinh nghiệm chăm em mà, em thấy không phiền.

_ Con thấy không, chỉ có con dâu mẹ là ngoan nhất. Đi vào bếp với mẹ, mẹ bảo dì Lý lấy bí kíp gia truyền của bà nội con để lại.

Nam Phong chẳng dám cãi lời của Vũ Tuyết Nhi, nếu không đến "tàu hũ" cũng chẳng có mà ăn. Nam Thành nhìn đứa con trai sợ vợ thì lên tiếng nói với giọng của người từng trải:

_ Con y như ba ngày xưa, chỉ sợ làm mẹ con không vui. Ngày đó bà nội cũng y như mẹ con hiện giờ, ba cũng hành động như con lúc nãy nhưng chỉ một câu nói của mẹ con là ba chẳng dám ho he.

_ Nhà mình ba đời đều sợ vợ, tại sao đến đời con lại đội vợ lên đầu?

_ Thì, thay đổi theo thời mà con.

Một người đàn ông từng trải và một người đàn ông đang trải nói chuyện với nhau nhưng gộp lại một từ "sợ vợ".

Vũ Tuyết Nhi được Lưu Á dạy nhiều điều khi mang thai, kiêng kỵ như thế nào khi mang thai. Mọi người trong nhà cũng chăm cô như như chăm trứng sợ vỡ.

Nam Phong thì sáng ở nhà với vợ đến gần trưa mới đi làm, chiều thì chưa tan làm đã về mất. Tống Khải thì một chút thời gian bên Bảo Dung cũng chẳng có, cậu sợ sau khi phu nhân tổng tài hạ sinh thì chắc Nam Phong cũng chẳng đến công ty.

Hạ Vy thì ít hôm lại đến chăm cô vài ngày cùng với Lưu Á, cũng ít không tỏ vẻ vui mừng thái quá như lúc đầu, anh cũng yên tâm hơn. Cứ cách vài tuần anh lại đưa cô đi kiểm tra thai kì, khi lên xe cô lại ngủ mất chẳng màn thế sự ra sao, đến khi tỉnh lại thì cô đang ngủ trong phòng mình.

Ngó nhìn xung quanh thấy Nam Phong đang ngồi làm việc ở sofa, thai cũng đã được hơn bảy tháng, đứng ngồi cũng khó khăn hơn, cô nhìn anh nói:

_ Ông xã, em muốn đi vệ sinh.

_ Được.

Anh cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, cô cũng vì thế mà dựa dẫm anh hơn. Cô cảm thấy mình may mắn khi có được người chồng mà mọi cô gái đều mơ ước có được, người mà cho dù cô có làm gì cũng luôn ở phía sau ủng hộ và bảo vệ cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.