Editor: Vàng Anh
Sở Ca cúi đầu nhìn hộp sô cô la trong tay, dùng sức cắn môi dưới, giọng nói khàn khàn, "Tôi không sao, cảm ơn anh."
Cô thật sự chỉ thuận miệng nói một chút, để cô không quá xấu hổ, anh lại làm thật.
Xuyên vào thế giới này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc sống không tệ như cô nghĩ.
"Không sao là tốt rồi." Chung Yến An thả lỏng người, lấy khăn tay đưa tới, giọng trầm thấp vô thức nhẹ nhàng hơn với cô, "Ở đây có bác sĩ cao cấp nhất, em không cần quá lo lắng."
"Ừm." Sở Ca nhận khăn tay mới trong tay anh, gò má không tự chủ được nóng lên, nhịp tim cũng đập rối loạn.
Vừa rồi chắc chắn cô khóc vô cùng thê thảm mới có thể làm cho anh cảm thấy một cái khăn thì không đủ dùng.
"Bản vẽ thiết kế không cần gấp." Chung Yến An mở miệng lần nữa, "Sau khi người nhà em phẫu thuật cũng cần em chăm sóc."
"Cảm ơn." Sở Ca hít mũi, mở hộp sô cô la ra, cầm một viên lột ra bỏ vào miệng, lên tiếng, "Sau này tôi mời anh ăn cơm nhé, anh không thể ăn được cái gì nói trước với tôi một chút."
Tính cách của người hàng xóm này của cô rất tốt, tỉ mỉ chu đáo, năng lực xem ra cũng không thấp.
"Mời tôi ăn cơm?" Chung Yến An kiềm chế kích động, giả vờ thản nhiên trả lời, "Không ăn đắng được có tính không?"
Lúc trước, khi ở chung bọn họ không bao giờ thuận lợi ra ngoài ăn cơm chung, lần nào cũng bị phóng viên phát hiện."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhat-duoc-nhoc-con-vai-ac/1649938/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.