Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Lữ Xuân Lâm không nghĩ tới con trai sẽ hỏi cái này, trong lúc nhất thời không biết phải trả lười như thế nào.
Chuyện bé An không thể nói chuyện và không thể đi được, người lớn bọn họ đều biết, chuyện bị bố mẹ bỏ rơi cũng biết. Lúc ở trên máy bay, anh còn thương lượng cùng với Thường Dã trả lời như thế nào mới không làm tổn thương bé An khi bị mấy đứa con hỏi về bé An.
Không nghĩ tới Lữ Tiểu Hàng sẽ hỏi thật.
Chung Yến An cũng nhìn Lữ Tiểu Hàng, ánh mắt lạnh lùng.
Anh ở trong mắt của người khác là một con quái vật.
Một quái vật đáng sợ.
"Anh tiểu An không phải là không thích các em, anh tiểu An chỉ là không biết nói chuyện, nhưng mà em nói cái gì anh ấy cũng nghe." Sở Ca nhìn Lữ Tiểu Hàng nháy mắt, tỏ vẻ thần bí giải thích, "Thiên sứ cảm thấy anh ấy quá thông minh, cho nên đã lấy đi giọng nói của anh ấy, lấy luôn cả cảm giác trên chân của anh ấy."
Chung Yến An vô ý thức siết chặt nắm đấm, cúi đầu che giấu vẻ khiếp sợ trong ánh mắt, thở hổn hển.
Lữ Xuân Lâm kinh ngạc trong lòng, lại càng thêm khâm phục Sở Ca.
Anh ta không nghĩ tới sẽ giải thích như vậy. Đối với một đứa trẻ mà giải thích tại sao cơ thể của người khác bị thiếu sót, nói thật chưa chắc bọn chúng đã hiểu.
Sở Ca vừa giải thích như vậy, cảm thấy rất đặc biệt.
"Vậy hả, anh tiểu An thật lợi hại." Ánh mắt Lữ Tiểu Hàng sáng rực, "Bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhat-duoc-nhoc-con-vai-ac/1649919/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.