Sau khi ăn cơm trưa ở ven đường, Tiêu Viễn thong thả đến siêu thị tìm Lộc An.
Phía sau quầy thu ngân, Lộc An đang cúi đầu chăm chú xem một quyển sổ nhỏ, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ, bên cạnh còn có cái máy tính.
Có vẻ đang ghi sổ sách gì đó.
Nghe thấy tiếng động, Lộc An ngước mắt nhìn thoáng rồi lại tiếp tục cúi đầu xem sổ, chỉ tay vào chỗ bên cạnh: “Máy vi tính của anh đây.”
Tiêu Viễn không hiểu ý của hắn, bèn đứng bên ngoài thò đầu vào xem, liền thấy máy vi tính của mình đang nằm cạnh chân Lộc An, anh kinh ngạc: “Anh… Anh tìm giúp tôi à?”
Lộc An gật đầu, đoạn lấy ra một xấp tiền từ trong túi, đưa cho anh: “Anh đếm đi.”
Tiêu Viễn thấy khó hiểu: “Làm sao lấy lại được? Chẳng phải báo cảnh sát cũng vô dụng sao?”
“Tình cờ biết thôi.”
Tiêu Viễn cau mày đếm tiền, vừa đúng hai ngàn, chẳng qua là… Anh nhìn Lộc An chằm chằm: “Tiền này là của anh phải không?”
“…” Lộc An ngước mắt nhìn anh, không nói tiếng nào.
“Tiền của anh số liền sát nhau, của tôi thì không.” Tiêu Viễn hỏi: “Làm sao anh lấy lại được máy vi tính?”
Anh nhớ Lý Hàng từng kể chuyện Lộc An lăn lộn trong khu này, nên hơi lo lắng: “Anh không xích mích gì với người khác đó chứ? Có bị thương không? Ai trộm thế? Bao tuổi rồi…”
Lộc An bình tĩnh nhìn Tiêu Viễn, hồi lâu vẫn chẳng nói câu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]