Tiêu Dương dẫn anh đi ăn lẩu, đây là nhà hàng ngày trước họ thường ghé.
Cả hai ăn uống đầy chuẩn mực, cơm nước xong Tiêu Dương lại đưa anh về nhà. Lúc đi ngang một tiệm bánh ngọt, Tiêu Viễn nghĩ hôm nay cũng xem như ăn tết, bèn vào tiệm mua hai cái bánh trái cây.
Một cho Tiêu Dương, một cái anh định tặng Lộc An.
Xem như bày tỏ thiện chí.
Sau khi đến chỗ xuống xe, Tiêu Viễn nhìn theo xe của Tiêu Dương đến khi khuất bóng hẳn, mới quay người bước đi chậm rì rì.
Hai ngọn đèn ven đường sắp cháy, rọi xuống mặt đất chẳng rõ ràng lắm.
Tiêu Viễn đến siêu thị tìm Lộc An, vừa tới cửa thì do dự.
Nghĩ đến chuyện hôm qua lại thấy xấu hổ vô cùng.
Anh quay trái ngó phải, thấy xung quanh không có ai, liền cẩn thận dùng ngón tay mở một khe hở trên rèm cửa để nhòm vào.
Lúc này Lộc An đã về, đang ngồi sau quầy thu ngân ăn mì gói, cách một tấm rèm còn ngửi thấy mùi mì dưa chua Lão Đàn.
“Vào đi, lén lút làm gì?” Giọng Lộc An vọng ra từ bên trong.
Tiếng nói đột ngột dọa Tiêu Viễn giật mình, theo phản xạ đập vào rèm cửa.
Rèm cửa lắc lư.
“…”
Tiêu Viễn hơi hối hận vì đã không vào luôn, như bây giờ rõ là có tật giật mình.
Nhưng Lộc An phát hiện ra anh rồi, nếu anh không vào thì càng giấu đầu lòi đuôi hơn.
Tiêu Viễn chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn vén rèm bước vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhat-duoc-ban-trai-o-ven-duong/2247257/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.