Tôi đi đến bàn trước bàn của anh ta.
Nhưng tôi không ngồi, quay người đối diện với anh ta.
Hình như động tác của tôi làm Cố Dã ngây ra.
Những người bên cạnh anh ta cũng nhìn tôi đầy hiếu kỳ.
Tôi không để ý những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Cố Dã.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta cũng không e dè nhìn thẳng tôi.
Anh ta lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cố Dã quả nhiên là một gã tồi.
Tôi là bạn gái anh ta, xảy ra tai nạn nằm viện cả một tuần mà anh ta cũng không đến thăm lấy một lần.
Bây giờ còn coi như không nhìn thấy vết thương trên đầu tôi.
Tôi chỉ lên băng gạc trên đầu mình: “Anh không có gì muốn nói à?”
Hình như anh ta hơi sửng sốt, đôi lông mày đẹp cau lại.
Anh ta thử nói một câu: “Nghe nói trước đó cậu bị tai nạn nên nằm viện, đã xuất viện rồi hả? Chúc mừng nhé.”
Chỉ vậy thôi?
Cố Dã còn tồi hơn trong tưởng tượng của tôi, tôi bị như vậy rồi mà một câu quan tâm anh ta cũng không muốn nói.
Tôi hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù anh ta thật độc ác.
Tôi định nói gì đó thì chuông vào học vang lên.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người ngồi xuống.
Tôi nghe thấy phía sau có người nhỏ tiếng hỏi: “Cố Dã, hoa khôi của khoa mình bị làm sao thế?”
Cố Dã đưa mắt nhìn sau đầu tôi, đôi mắt sâu như giếng cổ không chút gợn sóng.
“Sao tao biết được.”
Tôi lại lần nữa xúc động, trước khi mất trí nhớ mắt tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-nham-ban-trai/777049/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.