Edit: Luna Tan
“Hắn… Mạnh Vãn Đình đang ở đâu?”
“Anh ấy và vợ chưa cưới có một chút mâu thuẫn, Tiểu Tĩnh là bị cô ta bắt cóc, Mạnh Vãn Đình đang bị thương mà vẫn cố giúp mình đi tìm con bé… Mình không biết anh ấy có thể trở về hay không nữa”
Lâm Mộ Tịch cởi áo khoác ngoài ra, nhìn chằm chằm mảnh áo trắng trước ngực.
Quá sốt ruột chạy về nhà, ngay cả quần cũng chưa kịp thay ra.
Mảng lớn vết máu đã khô cạn biến thành đỏ sẫm nổi bật trên nền vải trắng.
“Kiếm Bình, đây là máu của anh ấy, máu của Mạnh Vãn Đình…”
Khuôn mặt ẩn nhẫn chịu đựng sự tra tấn cùng ánh mắt kiên cường của người kia cứ hiển hiện lên trước mặt.
Người đàn ông mà y yêu thương…
Người tình của y…
Mạnh Vãn Đình.
Y chính là tội nhân.
“Kiếm Bình, mình thật sự đã hại rất nhiều người…”
Nước mắt không chịu nghe lời trượt theo khóe mi nhẹ nhàng rơi xuống.
Thế gian này có rất nhiều chuyện không thể lý giải, nhưng tại sao y phải vì một cuộc giải phẫu không liên quan đến mình mà bị bức đến cái nơi tồi tàn, hẻo lánh này? Mạnh Vãn Đình vì sao lại đổ lỗi cho y? Tại sao lại trả thù y tàn khốc đến vậy? Bây giờ nghĩ lại mới thấy, tất cả là do số phận an bài.
Y còn nhớ rõ lần đầu gặp gỡ, người đàn ông trong bộ trang phục màu đen u tối kia từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng mà vô tình. Nhớ từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-lac-ly/2616806/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.