Edit: Luna Tan
Lại là máy kéo, đối với người đang ngồi trên nó quả nhiên là rất chật vật.
Thời tiết hiện đã chuyển sang thu, trên đường cũng đã gặp vài ba chiếc xe kéo khác nhưng đáng tiếc lại không cùng đường với bọn họ, xuất phát từ nhà trọ lúc bảy giờ sáng thẳng đến hơn bốn tiếng sau mới may mắn đi nhờ được chiếc xe này.
“Vương đại ca, hôm nay chúng ta chưa chắc đã tới kịp phải không?”
Vương Cường cau mày suy nghĩ một chút mới trả lời: “Có lẽ sẽ không tới kịp, vậy buổi chiều chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ lại hay là…”, nói đến nửa lời liền quay sang thăm dò ý kiến y.
Thật sự… y rất muốn nhanh một chút tìm được Tiểu Tĩnh, nhưng nhìn mọi người xung quanh dường như đã thấm mệt, nếu như buổi chiều tìm được thôn trang nào đó gần đây có lẽ cũng nên dừng chân nghỉ lại. Tuy trời chỉ mới chớm thu nhưng ban đêm dĩ nhiên vẫn rất lạnh, huống chi nơi đây lại là rừng núi hoang vu… Lâm Mộ Tịch thở dài, vừa định mở miệng đã bị Mạnh Vãn Đình cướp lời trước: “Chúng ta cứ đi tiếp, đêm nay sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi sau. Cũng may thời tiết không lạnh lắm, mấy người đều là đàn ông cả, tìm một chỗ để ngủ cũng không phải quá khó”.
Lâm Mộ Tịch quay đầu lại, người kia mỉm cười dịu dàng tràn đầy ôn nhu cùng săn sóc. Y yên lặng cúi đầu né tránh đôi mắt kia.
“Tôi cảm thấy như vậy cũng được”. Chu Cẩm Hoa lên tiếng đồng tình, Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-lac-ly/2616756/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.