Edit: Luna Tan
Đặt chân đến đây rồi y lại không biết tiếp theo nên làm gì. Trời đất bao la, những thôn trấn nhỏ không tìm thấy trên bản đồ lại càng nhiều vô số…
Mạnh Vãn Đình nhìn ra tia mê man trong mắt y liền lên tiếng: “Chúng ta tìm một người địa phương ở đây đến dẫn đường”.
“Tìm ở đây sao?”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Trước vào trong trấn ăn cơm rồi ngủ một giấc đã”.
Lâm Mộ Tịch thở dài. Từ giờ trở đi rèn luyện thân thể hẳn là vẫn còn kịp a?
Điều kiện nơi đây thật sự là khiến người khác không thể thốt nổi lên lời… Y ngồi một bên gẩy gẩy thức ăn trong chén lại vừa đưa mắt trộm liếc nhìn anh.
Người kia đang há lớn mồm gắp thức ăn cho vào miệng. Y nhịn không được liền bật hỏi: “Anh đói như vậy sao?”.
Mạnh Vãn Đình ngẩng đầu, thấy y không hề động đến chén cơm, sắc mặt anh thoáng chốc trầm xuống: “Mộ Tịch, em hiện tại nên ăn nhiều cơm một chút rồi nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai chúng ta còn phải leo núi”.
“… Tôi biết”
Chính là, bát đũa ở đây trông rất không được sạch sẽ, đồ ăn thì lộn xộn nêm nếm quá nhiều gia vị, chỉ cần nhìn thoáng qua liền thấy mất vị giác. Thế nhưng người trước mặt vẫn rất ung dung, không giống như gặp phải chuyện không mong muốn, trái với thân phận của mình.
Y miễn cưỡng nuốt xuống mấy miếng cơm, vừa ngẩng đầu liền nghe anh nói: “Ông chủ, cho thêm một chén cơm nữa!”.
Sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nhan-lac-ly/2616753/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.