“Em anh đều quên rồi.”
Đề nghị thẳng thừng.
Đề nghị một cách thẳng thừng.
Lâm Nguyệt Doanh cho rằng, ánh mắt của con người không biết nói dối, mạch đập càng không biết.
Sự thăm dò của cô có đáp án trong dự liệu, ấn huyệt thái dương, ăn nho, ngón tay cô áp lên đầu anh, chà sát qua bờ môi của anh, anh không phải không có cảm giác.
Anh đang dung túng cô quá giới hạn.
“Em muốn ngủ với anh của em,” Lâm Nguyệt Doanh ngẩng mặt, “Em không muốn ở một mình trong khách sạn.”
Tần Kí Minh không kinh ngạc, có lẽ sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể khiến anh kinh ngạc.
Giống như bây giờ, Tần Kí Minh không đẩy cô ra, cũng không từ chối cô.
Anh hơi rũ mắt, nhìn Lâm Nguyệt Doanh, biểu cảm đó giống với việc thấy cô đột nhiên làm ra chuyện cổ quái gì đó, nhưng cũng là chuyện mà con người có thể làm ra, có hơi ngờ vực, nhưng không có khiếp sợ quá mức.
Hay đổi cách nói khác, nếu như bây giờ Lâm Nguyệt Doanh đứng chổng ngược ăn chuối tiêu, Tần Kí Minh cũng sẽ lộ ra biểu cảm thế này.
Lâm Nguyệt Doanh không thích anh như vậy, ghét anh như khống chế tất cả mọi chuyện, nắm giữ tình hình, cô muốn làm anh thất lễ.
Cô cũng không biết bây giờ anh đang giả vờ, hay là thật sự nghĩ như vậy.
“Nguyệt Doanh,” Tần Kí Minh nói, “Ý em là, tối này em muốn ngủ ở đây?”
“Vâng,” Lâm Nguyệt Doanh nói nhanh, “Em rất nhớ anh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguyen-dung-trai-tim-duong-trang-sang/2638017/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.