Ánh sáng lờ mờ, mắt Lâm Nguyệt Doanh giống như tích một tầng nước, lấp lánh ánh sáng. Cô ngồi bên cạnh Tần Kí Minh, không nói năng gì, ngón tay ép trên váy, dùng sức nắm chặt, ấn ấn, lại ấn ấn.
Giang Vịnh San nói chuyện trước, chị ta cười giải thích: “Anh em vừa mới uống rượu, không thể lái xe.”
…
Rất nhiều rất nhiều, nhưng Lâm Nguyệt Doanh cũng biết giờ cảm xúc của mình không quá ổn, cô không đủ bình tĩnh, cũng không thể hỏi đông hỏi tây lúc này, lời cô nói ra có khả năng sẽ không lịch sự, con người lúc xúc động dễ tạo ra sự bối rối cho người khác.
Nếu đây chỉ là một sự hiểu nhầm, vậy thì đã quá không tôn trọng Giang Vịnh San.
Thế là cô hít thở sâu —
Giang Vịnh San chăm chú lái xe, cười giải thích: “Vốn dĩ không phải đã nói Bảo Châu và Tiểu Ninh tới đón em sao? Kết quả thẻ tín dụng của Tiểu Ninh rơi ở trong cửa hàng, Bảo Châu lái xe đi lấy với em ấy, con bé biết chị đang ở gần, bèn bảo chị đón em qua trước.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Cảm ơn chị Vịnh San, có phải chị đợi ở đây rất lâu rồi không?”
Xem ra Tần Kí Minh tối nay xác thực là cùng Giang Vịnh San ăn cơm rồi.
“Hả?” Lâm Nguyệt Doanh cảm thấy hồi chuông cảnh báo đã vang bên tai mình, cô muốn khống chế bản thân không được nghĩ linh tinh những chuyện vô căn cứ, cô biết thứ cảm xúc này rất không nên, bất luận thế nào, câu tiếp theo của cô tràn đầy nỗi tiếc nuối chân thành, “Sao lại chia tay thế ạ?”
Là một lý do rất hợp lý.
Lâm Nguyệt Doanh cảm thấy tiếc cho bọn họ, cũng tự dưng thấy buồn ngang.
Cô biết quan điểm chi tiêu của Giang Vịnh San và mình rất khớp, mà quan điểm chi tiêu của mình và Tần Kí Minh cực kỳ khớp… bỏ bốn năm lên, há chẳng phải là quan điểm chi tiêu của Giang Vịnh San và Tần Kí Minh giống nhau?
Lâm Nguyệt Doanh cúi đầu, không muốn để biểu cảm bán đứng cảm xúc dồi dào của mình, cúi đầu xuống nhìn, dư quan có thể nhìn thấy đôi giày của Tần Kí Minh, anh ngồi rất ổn định, có lẽ vì uống rượu, nên rất im lặng, nhưng Lâm Nguyệt Doanh muốn tàn nhẫn dùng sức giẫm mấy phát lên bàn chân anh.
Giang Bảo Châu liếc mắt nhìn ra Lâm Nguyệt Doanh tâm hồn treo ngược cành cây, nhân lúc đi nhà vệ sinh, thấp giọng kể cho cô biết một “bí mật nhỏ”, nói cô nàng vừa mới nghe bố mẹ nói chuyện phiếm, nhắc tới mấy ngày này Giang Vịnh San liên tục xem mắt.
Bệnh chung của người lớn trong nhà, sau khi con cháu tốt nghiệp đều bắt đầu thúc giục yêu đương, kết hôn.
“Được rồi, tớ thừa nhân,” Lâm Nguyệt Doanh ỉu xìu, “Chị Vịnh San quả thực là người đẹp phong tình vạn chủng, tính cách cũng tốt, trưởng thành thận trọng, tao nhã phóng khoáng.”
Lâm Nguyệt Doanh soi gương: “Hình như tâm trạng quả thực tốt lên chút rồi.”
— Hơn nữa, quan trọng là Tần Kí Minh không để ý áo khoác trên người cô.
“Cho nên là, giống như cậu, xem ra ảnh cũng để ý cái áo này; nếu không hề để ý, ảnh sẽ trực tiếp hỏi cậu,” Giang Bảo Châu trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên trước mắt sáng lên một cái, giơ tay tóm Ninh Dương Hồng đang đi ngang qua vào, đóng cửa, hỏi, “Hồng Hồng, tớ hỏi cậu, giả dụ có một ngày, cậu nhìn thấy trên người anh cậu mặc đồ của nữ vô cùng nhỏ, vô cùng không vừa người, cậu sẽ làm thế nào?”
Giang Bảo Châu buôn tay, nói với Lâm Nguyệt Doanh: “Nhìn đi, đây mới là hình thức ở chung bình thường của anh trai em gái.”
Cậu nghĩ thế nào?
Đương nhiên, hai người họ sớm chiều bên nhau, bản mẫu về anh em cùng lớn lên quá ít, trước mắt chỉ có một ví dụ hai người này, cũng không có tính tham khảo cụ thể.
Lâm Nguyệt Doanh cũng không xác định được.
Giang Vịnh San muốn về ngủ dưỡng nhan sớm, cũng sẽ không thức đêm cùng bọn họ. Trước khi đi, chị ta ngỏ lời muốn đưa Tần Kí Minh uống rượu về, bị Tần Kí Minh từ chối.
Lâm Nguyệt Doanh mặt ủ mày chau, lòng nghĩ nếu bỏ đi hai chữ “về nhà” thì tốt biết bao.
“Không đâu,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Đã nói hôm nay sẽ ngủ cùng Bảo Châu với Hồng Hồng rồi, ngày mai chúng em muốn cùng nhau ra ngoài chơi nữa.”
Giang Bảo Châu bên cạnh đẩy Lâm Nguyệt Doanh một cái, Lâm Nguyệt Doanh mới tỉnh thần, a một tiếng, đứng lên.
Muốn hỏi quá nhiều quá nhiều, nhưng Giang Bảo Châu cũng nói rồi, đừng hỏi thẳng tuột quá, phải tự nhiên, điềm nhiên như không, đừng thể hiện ra quá để ý. Tần Kí Minh từ chối cô tỏ tình, bây giờ thể hiện ra quá mức để ý, giả sử Tần Kí Minh quyết tâm đẩy cô ra, kiểu để ý này chỉ có phản tác dụng.
Ra đến cửa, đi thang máy xuống, đến tầng một.
Lâm Nguyệt Doanh đi theo sau Tần Kí Minh, ánh trăng hôm nay không đẹp, tâm trạng của cô cũng hỏng bé. Cây hoè yên tĩnh, trong lúc hoảng hốt giống hệt căn phòng cô từng ở thời ấu thơ, vừa đẩy cửa sổ phòng ngủ là có thể ngửi thấy mùi thực vật tươi mát.
Kẹo hoa quả vị quýt tròn tròn cứng cứng ở đầu lưỡi cô có một thứ chua chua tê tê, Lâm Nguyệt Doanh dùng đầu lưỡi linh hoạt chuyển kẹo xuống, nói: “Vâng.”
Cô nói: “Anh cũng đừng tuỳ tiện uống rượu riêng với nữ giới, dễ bị hiểu nhầm.”
Tần Kí Minh nói: “Ai sẽ hiểu nhầm?”
Lâm Nguyệt Doanh hỏi ngược lại anh: “Vậy anh nghĩ quần áo bẩn hay là người bẩn?”
Tần Kí Minh đứng đó, hai người đúng lúc đi tới dưới một ngọn đèn đường bị hỏng, đèn đường do ba bóng tổ hợp thành, thực ra có hai bóng đã không sáng nữa rồi, chỉ dư lại cái bóng kia, cũng chỉ có ánh sáng ảm đạm yếu ớt, tựa như con người bị ràng buộc đang liều mạng đấu tranh tự do.
Tần Kí Minh nói: “Tối nay anh ăn cơm với nhà cung cấp, trùng hợp gặp phải Giang Vịnh San.”
Lâm Nguyệt Doanh không biết anh có ý gì, cô ngẩng mặt lên, trong khoang miệng vẫn ngậm kẹo hoa quả chua chua ngọt ngọt, làm cuống lưỡi chua rần.
Cô không nhìn rõ mặt Tần Kí Minh, dáng người anh cao, hơi rũ mắt, chỉ có cúc áo vỏ sò trên áo sơ mi trắng, dưới ánh đèn mang thứ ánh sáng dịu dàng.
Khoảng cách làm Tần Kí Minh nhìn rõ mặt cô.
Tần Kí Minh nói: “Cô ta bị đối tượng xem mắt quấy rầy, anh đi qua, giúp cô ta chặn người đàn ông đó. Không may là, bánh xe của nhà cung cung cấp bị hỏng, anh bảo tài xế đưa họ về nhà trước. Giang Vịnh San lại nói tối nay em với Bảo Châu chơi cùng nhau, hỏi anh có muốn cùng đi đón em không.”
Lâm Nguyệt Doanh yên lặng.
“Lần trước em nói, nếu anh quen bạn gái, hoặc là xem mắt, nhất định phải nói với em,” Tần Kí Minh bình tĩnh nói, “Nếu như anh đã đồng ý với em, sẽ không lừa em.”
Lâm Nguyệt Doanh cảm thấy cô đã hoàn toàn quen với vị chua của kẹo hoa quả, đến giờ trong miệng tràn đầy vị ngọt vui mừng, cô dùng sức gật đầu, câu nói ra khỏi miệng cũng là mật ngọt: “Em biết ngay mà, anh ơi anh tốt nhất —”
“Lâm Nguyệt Doanh,” Tần Kí Minh gọi tên cô, “Chuyện anh đồng ý với em, đã làm được toàn bộ, còn em thì sao?”
Tần Kí Minh giơ tay, tay trái túm cằm cô, hơi dùng sức, ép buộc em gái há miệng, nhét ngón giữa và ngón trỏ hơi thô ráp của tay phải vào trong miệng cô, cong nhẹ, móc viên kẹo hoa quả cô đang ngậm.
Ngón tay anh dài, lúc thô bạo nhét vào Lâm Nguyệt Doanh có hơi muốn nôn theo bản năng.
Đêm khuya yên tĩnh, xung quanh không có người, chỉ có đèn đường bị hỏng và bóng đèn ảm đạm đang nỗ lực phát sáng.
Lâm Nguyệt Doanh không nhìn rõ mặt Tần Kí Minh.
Giọng nói Tần Kí Minh trầm trầm: “Bình thường anh nói với em thế nào? Em đều coi là gió thoảng ngoài tai.”
Editor: Ôi anh Tần ngang ngược thật sự, có mỗi cái kẹo ăn dở mà cũng thò tay móc từ mồm con nhà người ta ra:))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]