Tầng cao nhất của tập đoàn Thanh Hà, cả tầng đều là văn phòng của Đổng Viễn Sơn. Diện tích mấy ngàn mét vuông, liếc mắt nhìn quanh thì có cảm giác hơi trống trải, vả lại còn được trang hoàng hết sức xa xỉ, đập vào mắt đều là những thứ làm bằng vàng son lộng lẫy, mỗi một chi tiết đều thể hiện hai chữ. “Có tiền!"
Cửa thang máy mở ra, tôi nhìn xung quanh một vòng, âm thầm bĩu môi, trong lòng đưa ra đánh giá.
Khẩu vị của lão già này thật kém.
Văn phòng được trang trí giống như một cái hộp đêm.
Tôi và Từ Thanh ra khỏi thang máy, Cao Chấn cung kính dẫn đường.
Xa xa bên cửa sổ sát đất, ngồi trên ghế sô pha là một ông lão có dáng người nhỏ gầy, mặc âu phục màu xám đơn giản và thoải mái, đầu đầy tóc bạc, nhưng tinh thần rất quắc thước, không thấy vẻ già nua, đặc biệt là cặp mắt như chim ưng kia, vừa hung ác vừa nham hiểm và tàn nhẫn, mang theo cảm giác áp bức khiến người ta hít thở không thông.
Người này, hắn chính là chủ tịch tập đoàn Thanh Hà, Đổng Viễn Sơn.
Ở bên cạnh ông ta còn có một nữ thư ký mặc áo sơ mi trăng và váy ngắn màu đen, chân đi giày cao gót, chân dài tất đen, cúc áo trước ngực áo sơ mi mở ra một nửa, lộ ra hai nửa vòng tròn cùng với một khe rãnh thật sâu.
Lúc này cô nàng đang nửa quỳ trên mặt đất, khom lưng pha trà cho Đống Viên Sơn, đôi mắt chứa nước, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3384040/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.