Chương trước
Chương sau
Sở Việt bước đến bên cạnh tôi, đầu tiên là nhìn tôi một cái, sau khi xác nhận tôi không bị gì, liền đem ánh mắt lạnh như băng hướng về phía đám người của tên tóc xanh.

Đám người tên tóc xanh theo bản năng mà cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi, sau đó lại lập tức ngẩng đầu lên, chỉ vào tôi nói: "Anh Việt, tên khốn kiếp này dám gây sự trong địa bàn của anh Hắc Thạch, chúng tôi đang chuẩn bị giáo huấn hån!"

“Vậy sao?" Sở Việt nâng nâng mí mắt, cười như không cười nói, "Vậy ngươi dự định giáo huấn huynh đệ của tôi như thế nào?"

“Hả?" Tên tóc xanh sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía tôi, thần sắc hoảng sợ và bối rối, "Anh Việt, hắn... hắn ta là huynh đệ của anh sao?"

“Tôi hỏi người định giáo huấn huynh đệ tôi như thế nào?" Sở Việt túm lấy cố áo tên tóc xanh đó, vẻ mặt hết sức hung ác.

Tên tóc xanh lập tức bị dọa đến mức hai chân như nhũn ra, vội vàng lắc đầu: "Không không không, là hiểu lầm, anh Việt, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không biết hắn ta là huynh đệ của anh.

"Bop!"

Sở Việt tát một cái lên mặt tên tóc xanh một cái, "Mau xin lỗi!”

Tên tóc xanh bị tát cho một cái mà xoay nửa vòng tại chỗ, lảo đảo đến mức đứng còn không vững.

Hắn ta nâng tay che mặt, trong mắt hiện lên cơn phân nộ và oán hận, sau đó cũng nhanh chóng che giấu đi, rồi hướng về phía tôi gật đầu nói: "Thực xin lỗi..”

“Nói to lên!”

Sở Việt lại một cước đá trúng bụng của tên tóc xanh.

Tên tóc xanh liên tục lui về phía sau vài bước, được những người bên cạnh đó lấy mới miễn cưỡng dừng lại, sắc mặt trắng bệch và đau đớn, "Thực sự rất xin lỗi, đại ca, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, dám mạo phạm ngài,

ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với tôi.”

Sở Việt tỏ vẻ hài lòng gật đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía tôi, "Có muốn tôi giúp cậu đánh hắn một trận không, người anh em?"

“Vậy thì không cần, tôi cũng không thiệt thòi gì."

Tôi khoát tay, trêu chọc nói: "Xem ra anh Việt của chúng ta lăn lộn ở đây cũng không tệ, uy phong lẫm liệt nha."

“Đi chết đi." Sở Việt cười cười và nện một quyền lên vai tôi.

Lúc này Giang Nhược Nhược cũng chạy đến bên cạnh tôi, kéo cánh tay tôi, tỏ vẻ quan tâm và nhỏ giọng hỏi: "Không có... không sao chứ?"

Tôi lắc đầu, cười ôn hòa với cô ấy.

Sở Việt thấy thế lại lộ ra nụ cười kỳ lạ, nháy mắt ra hiệu với tôi, "Giỏi lắm nha, không hổ danh là anh Thiên Vị của tôi, mới đó mà đã chinh phục được cô gái này rồi." Tôi lườm cậu ta một cái: "Cút đi."

“Haha!" Sở Việt nhếch miệng cười, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người của tên tóc xanh, mặt lạnh nói: "Nghe thấy không, mau cút đi!”

Đám người của tên tóc xanh mấp máy miệng, không dám nói thêm lời nào, hướng về phía Sở Việt gật gật đầu sau đó xoay người rời đi, vẻ mặt của ai nấy đều tối sầm. “Chờ một chút, ai cho các người đi?"

Một âm thanh lỗ mãng và hung dữ từ cuối hành lang

truyền đến.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người thanh niên đang mặc áo da màu đen, lung la lung lay từng bước đi tới, đại khái khoảng hơn hai mươi tuổi, thân hình nhỏ gầy, màu da hơi có vẻ tái nhợt, một bộ dạng suy dinh dưỡng, nhưng vẻ mặt vô cùng hung ác và nham hiểm, hai mắt hẹp dài lộ ra vẻ âm độc.

Đặc biệt là ánh mắt của hắn ta, giống như là một con rắn độc lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Sau khi tên này xuất hiện, đám người của tên tóc xanh lập tức hưng phấn lên, lại len lén nhìn Sở Việt, sau đó lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Sở Việt hơi nhíu mày, không nói gì.

Tôi cảm giác được cánh tay của Giang Nhược Nhược đang kéo áo của tôi hơi cứng đờ lại, không khỏi cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Người này là ai vậy?"

“Hắn ta tên là Trịnh Toàn, biệt hiệu Ác Sài, là em trai ruột của đại ca Hắc Thạch." Giang Nhược Nhược nhỏ giọng trả lời, dừng một chút rồi bổ sung tiếp: "Hắc Thạch chính là ông chủ nơi này, cũng là một thủ lĩnh hắc đạo. Trong tay còn có rất nhiều các quán bar, hộp đêm, sòng bạc ngầm, nghe nói thế lực ở Tế Dương rất lớn.

“Thì ra là thế."

Tôi khẽ gật đầu, cười nói: "Cô cũng biết nhiều quá nhỉ.

"

“Tôi nghe các đồng nghiệp kể lại thôi, tôi cũng không biết thật giả ra sao." Giang Nhược Nhược đỏ mặt cúi đâu.

Vừa lúc nói chuyện, Trịnh Toàn đã đi tới bên cạnh chúng tôi.

Đám người của tên tóc xanh vội vàng nghiêng người tránh đường, hơi hơi cúi đầu, cao giọng hô: "Anh Sài."

Trịnh Toàn lập tức đi tới trước mặt Sở Việt, cười như không cười đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, châm chọc nói: "Anh Việt, càng ngày càng uy phong nha, dám động thủ đánh tiểu đệ của tôi?"

“Anh Sài...”

Sở Việt vừa muốn mở miệng, Trịnh Toàn đã giơ ly rượu trên tay lên và cắt ngang.

Trịnh Toàn quay đầu nhìn về phía mấy người tên tóc xanh kia, hỏi: "Nói một chút đi, chuyện gì đã xảy ra?"

Tên tóc xanh vội vàng tiến lên phía trước, sau khi nhìn tôi một cái, lộ ra một nụ cười lạnh đầy oán độc, nói: "Anh Sài, tên tiểu tử này vừa rồi gây sự ở địa bàn chúng ta, hắn đánh người của chúng ta, tôi ngăn lại thì bị anh Việt đánh. Anh Việt còn nói người này là huynh đệ của anh ta, cho dù đem quán bar này đập nát cũng được, chúng tôi không cần quản anh ta.”

“Ồ?" Trịnh Toàn nhíu mày, nhìn Sở Việt, "Là như vậy

sao?"

“Không phải!”

Giang Nhược Nhược tiến về phía trước nửa bước, lo lắng giải thích, ngón tay chỉ vào mấy người tên tóc xanh nói: "Là bọn họ trêu chọc tôi trước, còn muốn cưỡng ép mang tôi đi, Trần tiên sinh là vì cứu tôi, căn bản không có nói muốn đập phá gì cả, hơn nữa cũng là bọn họ động thủ trước!”



Tiếng nói vừa dứt, trong hành lang trở nên yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt hướng về phía Giang Nhược Nhược.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Nhược Nhược trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng lại quật cường đứng ở bên cạnh tôi mà không chịu lui về phía sau.

Tôi có chút kinh ngạc nhìn cô nàng, không nhịn được cười, đồng thời trong lòng cũng có chút ấm áp.

Trịnh Toàn liếc nàng một cái, hỏi: “Cô là ai?”

Giang Nhược Nhược nhỏ giọng trả lời: "Tôi là nhân viên trong quán bar, là người của tổ ngồi bàn...

"

“Thì ra là một con điểm bán mình." Trịnh Toàn khinh thường xua tay, "Miệng của mấy con điểm toàn là lời nói dối, không có độ tin cậy."

"Những lời tôi nói đều là sự thật, tôi cũng không phải kỹ nữ, càng không bán thân!" Giang Nhược Nhược phân nộ tranh cãi.

Nhưng Trịnh Toàn căn bản không hề nhìn cô ấy, mà đem ánh mắt hướng về phía tôi, cười lạnh nói: "Dám ở chỗ tôi gây sự, tiểu tử ngươi rất can đảm. Đánh nhau giỏi vậy đúng không? Tôi lập tức điều một trăm người đến đánh nhau với ngươi, ngươi nếu có thể thắng, tôi liền bỏ qua cho ngươi, thế nào?"

Tôi mở miệng vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Sở Việt tiến lên một bước chắn ở trước người tôi.

“Anh Sài, chân tướng sự việc rốt cuộc như thế nào cũng không quan trọng, nhưng đây là huynh đệ của tôi, tôi sẽ không cho phép có người ở trước mặt tôi động đến cậu ta!" Sở Việt nhìn thẳng Trịnh Toàn, nói: “Anh muốn cái gì cứ nhắm vào tôi là được."

“Ồ, thật đúng là huynh đệ của anh Việt đây, trách không được lại kiêu ngạo như vậy."

Trịnh Toàn âm dương quái khí nhìn Sở Việt một cái,

rồi chậm rãi nói: "Theo lý thuyết, tôi chắc chắn sẽ cho anh Việt đây một chút mặt mũi. Nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của anh tôi, mặt mũi của anh Việt đây dù lớn có nào, thì huynh đệ của cậu cũng không thể tùy tiện đánh người chứ? Lời này truyền ra ngoài, mặt mũi của anh tôi còn để đâu được nữa?"

Sở Việt nhíu mày, hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"

“Cũng không muốn thế nào.”

Trịnh Toàn kéo tên tóc xanh đến gần, chỉ vào khuôn mặt tràn đầy máu tươi của hắn ta, nói: "Đầu đã bị đánh võ rồi, thật thê thảm. Như vậy đi, anh Việt, anh thay người huynh đệ của anh xin lỗi tên này một tiếng, sau đó bồi thường mấy vạn tiền thuốc men, việc này coi như xong, thế nào?"

Sở Việt sửng sốt, trên mặt chậm rãi lộ ra cười lạnh: Tôi xin lỗi hắn?"

“Thế nào, không được sao?"

Nụ cười trên mặt Trịnh Toàn chậm rãi thu lại, ghé sát vào mặt Sở Việt, gằn từng chữ. "Bảo ngươi xin lỗi và bồi thường là đã cho ngươi mặt mũi rồi, Sở Việt, ngươi sẽ không cho rằng bản thân mình đánh nhau giỏi, liền hoàn toàn không nói đạo lý chứ?"

"

Sở Việt nhíu mày càng sâu, không nói gì, mấy người tên tóc xanh đang đứng bên cạnh thì huyên náo lên.

“Đúng vậy, có trâu bò có nào cũng phải phân biệt đúng sai, nếu không làm sao phục chúng được?"

“Các ngươi không hiểu đâu, anh Việt người ta thân thủ cao cường, hiện tại chính là đệ nhất thuộc hạ uy danh hiển hách của lão đại Hắc Thạch, làm sao để ý đến loại tiểu nhân vật như chúng ta chứ."

“Không riêng gì chúng ta, người tôi ngay cả mặt mũi của anh Sài còn không nể mà."

“Haha, đừng nói là anh Sài, người ta uy thế như vậy, nói không chừng ngay cả lão đại Hắc Thạch của chúng ta cũng không để vào mắt, không biết còn âm mưu gì nữa đây!"

Mọi người nhao nhao trào phúng và châm chọc.

Sở Việt sắc mặt tối sầm, hơi hơi nằm chặt nắm đấm, rồi quát khẽ: "Câm miệng!”

Đám người tên tóc xanh đồng loạt run lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Sở Việt, theo bản năng lộ ra vẻ sợ hãi.

Trịnh Toàn thì phát ra tiếng cười ngông cuồng.

"Haha haha! Sở Việt, vốn định cho ngươi một chút mặt mũi, nhưng thái độ này của ngươi làm tôi cũng thấy khó xử nha.

"

Trịnh Toàn lắc đầu thở dài, bỗng nhiên tiến lại gần Sở Việt, nâng tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt cậu ta, động tác thong thả mà mềm nhẹ, lại cực kỳ sỉ nhục, "Hay là, tôi mời anh

trai tôi đến đây xem thử, xem anh ta sẽ xử lý như thế nào?"

Sở Việt rõ ràng hơi sửng sốt, lại càng nắm chặt nắm đấm của mình hơn, một lát sau cắn chặt răng nói: “Không cần!"

“Hả?" Trịnh Toàn nhướng mày, "Vậy anh Việt đang định...”

“Tôi có thể xin lỗi hắn ta, còn bồi thường bao nhiêu thì các ngươi cứ quyết định." Sở Việt hơi cúi đầu, thấy không rõ biểu cảm trên mặt của cậu ta, nhưng giọng nói uất ức và phẫn nộ đến mức ai cũng có thể nhận ra được.

Tôi có chút kinh ngạc nhìn cậu ta, trong lòng dâng lên sự nghi hoặc.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.