Sắc mặt của tôi không đổi, chỉ lẳng lặng nhìn Cao Huy.
Cao Huy sắc mặt thì vô cùng tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra ngoài, trong mắt tuôn ra vẻ bối rối khó có thể che dấu được: "Trần tổng, không... không liên quan đến tôi, tôi... từ đầu đến cuối tôi chỉ đứng bên cạnh, cũng không động thủ với Oanh Tư tiểu thư."
Tôi thu hồi ánh mắt, sau đó bỏ lại một câu: "Đưa tên phế vật này đến bệnh viện, tiền thuốc men tôi trả.”
Cao Huy há miệng thở dốc, yên lặng gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống đồ Mã Quảng Chí đứng lên.
Ngay lúc này tôi đã dẫn theo ba người Chu Thái Vi, trực tiếp lướt qua Cao Huy và Mã Quảng Chí, đi về hướng của thang máy. Hai người Cao Huy thấy vậy lập tức theo bản năng mà nhích về phía sau, nín thở nhường đường cho chúng tôi.
Lúc đứng ở cửa thang máy, tôi nhìn về phía Cổ Oanh Tư, nhẹ giọng hỏi: "Cô chịu uất ức rồi, còn đau không?"
“Không đau nữa, Trần tổng." Cố Oanh Tư vội vàng lắc đầu, nhìn tôi một cái rồi lại vội vàng cúi đầu, hai má ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Trần tổng vừa rồi đã giúp tôi trút giận."
“Cô là nhân viên của tôi, tôi đương nhiên không thể
tùy ý để cô bị người khác ăn hiếp được." Tôi cười cười, nhìn hai cái gò má của Cố Oanh Tư vẫn có chút sưng đỏ, nói: "Hôm nay cô về nhà sớm đi, đến phòng tài vụ nhận một vạn tiền thưởng, cho cô nghỉ hai ngày, nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3384020/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.