Chương trước
Chương sau
Vật vả lắm mới kiếm được cơ hội?

Tôi nhìn về phía Yêu Nguyệt, trêu tức hỏi: "Nói như vậy tức là cô sớm đã có lòng bất chính với tôi sao?"

“Đúng vậy, đúng vậy!" Yêu Nguyệt không chút do dự gật đầu và thừa nhận, không có chút biểu hiện ngượng ngùng nào cả, "Từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia, tôi đã có ý nghĩa này rồi, nhưng khi biết được Chu Thái Vi đã thành công trở thành người phụ nữ của anh, thì ý nghĩa này càng phải nhanh chóng hiện thực hóa nó."

Cô gái này, rõ ràng không hề có kinh nghiệm về mặt tình dục, nhưng lại cố tình làm ra bộ dạng phong tao và kinh nghiệm đầy người.

Tôi nhíu mày, hỏi: "Vội vã muốn ngủ với tôi như vậy, là vì muốn chọc giận Chu Thái Vi sao?"

"Đương nhiên không phải rồi." Yêu Nguyệt cười hihi tiến đến trước mặt tôi, "Thiếu gia cậu phải tin tưởng tôi, tôi là thật tâm muốn ngủ với cậu, hoàn toàn không liên quan gì đến cô Chu Thái Vi kia."

"Vậy sao? Nếu vậy đêm nay cô đến phòng tôi đi, tôi cho cô một cơ hội."

Tôi đột nhiên một tay kéo Yêu Nguyệt vào trong lòng

mình, cười như không cười cúi đầu nhìn cô nàng.

Bộ ngực no đủ của Yêu Nguyệt dán sát vào trong lòng tôi, khuôn mặt ửng đỏ lúc này vừa mới biến mất một chút, thoáng cái lại trở nên đỏ bừng hơn nữa.

Cô nàng theo bản năng mà cúi đầu né tránh ánh mắt của tôi, trong miệng còn không chịu thua nói: "Được... được... cứ quyết định như vậy đi, thiếu gia cậu nhớ giữ cửa cho tôi nha."

Haha!

Tôi nhìn bộ dạng rõ ràng đang chột dạ và căng thẳng của Yêu Nguyệt, nhưng lại cố gắng tỏ ra mạnh miệng, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Tính cách của Yêu Nguyệt quá ngay thẳng, bất kể là những ngôn hành cử chỉ thường ngày, hay những lúc đang chiến đấu, đều lộ ra sự quyết đoán bất cần đời, nhưng trong phương diện tình ái, lại là một cô gái bình thường không có chút kinh nghiệm nào, thuần khiết như một tờ giấy trắng.

Từ biểu hiện vừa rồi của cô ấy, xem ra cô nàng bất quá chỉ nói ngoài miệng một chút thôi, còn lúc này chủ động trêu chọc và hôn môi tôi, chắc hắn đã lấy hết dũng khí của bản thân ra, nhưng kỳ thật bên trong đang vô cùng căng thẳng và xấu hổ.

Đừng nhìn cô ấy bây giờ vẫn mạnh miệng như cũ, nhưng bảo cô ấy tối nay chủ động đến phòng tôi sao? Cô

ấy chưa chắc dám làm đến mức đó đâu.

“Yên tâm, tôi sẽ giữ cửa cho cô!" Tôi nâng tay và nhéo nhéo cái cằm của cô ấy, sau đó cười khẽ và buông cô ta

ra.

Đúng lúc này đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, sau khi tôi lên tiếng, Lý Hổ đẩy cửa đi vào.

“Thiếu gia!” Lý Hổ kích động tiến lên hai bước, vẻ mặt cười ngây ngô.



Tôi quan sát anh ta, ôn hòa hỏi: "Vết thương đã khỏi hẳn chưa? Sao không ở bệnh viện tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa?"

“Do tôi nghĩ không có ai ở bên cạnh để bảo vệ thiếu gia, cho nên tôi không yên lòng, liền muốn mau chóng quay trở về." Lý Hổ gãi gãi đầu, cười nói: "Thiếu gia yên tâm, vết thương của tôi đã khỏi hoàn toàn rồi."

Tôi gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, ai ngờ Yêu

Nguyệt đang đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng.

“Thiếu gia bây giờ đã có tôi bảo vệ là đủ rồi, anh có trở về cũng là dư thừa." Yêu Nguyệt liếc Lý Hổ một cái, khinh thường bĩu môi.

Vẻ mặt của Lý Hổ lập tức cứng đờ, ánh mắt hướng về phía Yêu Nguyệt, biểu cảm không vui hỏi: "Cô là ai?"

"Tôi? Đương nhiên là cận vệ của thiếu gia rồi.” Yêu Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Nếu anh đã trở lại, vậy thì dẫn theo một tổ bảo an của anh phụ trách công tác bảo an trong nhà đi, bên cạnh thiếu gia có tôi rồi, anh cũng không cần quan tâm nữa

Lý Hổ nhíu mày, đánh giá Yêu Nguyệt một chút, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi không tín nhiệm: "Chỉ bằng Cô?"

“Sao nào, khinh thường phụ nữ ư?" Yêu Nguyệt vốn đã bị Chu Thái Vi chọc tức trước đó, giờ phút này lại bị Lý Hổ nghi ngờ, vì thế trực tiếp nổi điên, đem tất cả sự tức giận của mình đều trút lên trên người Lý Hổ, khinh thường cười lạnh nói: "Anh bị sát thủ vay công đến nỗi trọng thương, ngay cả cậu chủ của mình cũng không bảo vệ được, có tư cách gì khinh thường người khác chứ.”

“Cô..."

Lý Hồ bị vạch mặt, sắc mặt trong chớp mắt đỏ bừng lên, tức giận không thôi.

“Cô cái gì mà cô, chẳng lẽ tôi nói sai sao?" Yêu

Nguyệt cười lạnh liếc Lý Hổ một cái, "Nếu như tôi là anh, khẳng định cũng không còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt thiếu gia nữa, anh lại còn không biết xấu hổ mà quay trở về, thật sự bội phục dũng khí của anh.

Lời nói của Yêu Nguyệt như là thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Lý Hổ, làm Lý Hổ vô cùng xấu hổ, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Yêu Nguyệt, nhưng lại không nói nên lời.

Tôi vội vàng ngăn cản Yêu Nguyệt, nói: "Yêu Nguyệt cô bớt nói hai câu lại, tình huống lúc đó anh Hổ đã dốc toàn lực rồi, chuyện tôi bị thương cũng không thể trách anh ấy."

“Xì...” Yêu Nguyệt gật gật đầu, liếc Lý Hổ một cái, âm dương quái khí nói: "Vậy xem ra đơn giản do năng lực chưa đủ, nên cũng không thể trách anh ta.

Tôi nhìn bộ dạng của Yêu Nguyệt, nhất thời cười khổ không thôi, vì thế khuôn mặt liền lạnh xuống dự định răn dạy cô ấy hai ba câu.

Tính cách của cô gái này chính là thế, ở phương diện chiến đấu thì cực kỳ cao ngạo, khinh thường bất kỳ kẻ nào.

Nhưng anh Hổ vì cứu tôi thiếu chút nữa mất đi tính mạng, hiện tại mới vừa xuất viện trở về, cũng không thể

tùy tiện để Yêu Nguyệt châm chọc và khinh thường anh ta được.

"Được rồi, Yêu Nguyệt. Ngậm cái miệng của cô lại, bớt ít một chút.” Tôi nghiêm mặt lạnh giọng nói.

Ai ngờ Lý Hổ đột nhiên tiến lên một bước: "Thiếu gia, cô ấy nói không sai, không thể bảo vệ tốt cho ngài, đích thật là năng lực của tôi có vấn đề, cái này tôi thừa nhận."

Ánh mắt của Lý Hổ nhìn về phía Yêu Nguyệt, trầm mặt nói: “Thế nhưng tôi cũng muốn biết cô dựa vào cái gì mà có thể bảo vệ thiếu gia tốt hơn tôi?!"

“Haha, muốn đánh nhau một trận phải không?"

Yêu Nguyệt mỉm cười, hướng về phía Lý Hồ và ngoắc ngoặc ngón tay, khiêu khích nói: "Đến đây, hôm nay tôi sẽ đại phát từ bi, cho anh biết được sự chênh lệch giữa hai chúng ta.”

"Được, đến thì đến!"Lý Hổ sắc mặt vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Nếu cô thật sự có thể đánh bại tôi, tôi sẽ yên tâm đem công tác bảo vệ thiếu gia giao cho cô. Nhưng nếu như tôi thắng, tốt nhất cô nên thu hồi lại đống cuồng ngôn vừa rồi!”

“Cuồng ngôn?" Yêu Nguyệt khinh thường cười cười, ngón tay chỉ vào Lý Hổ và nhẹ nhàng nói: "Trong vòng một phút, cho anh ngã xuống đất không dậy nổi.”

“Cuồng vọng!”

Lý Hổ giận dữ và quát lên một tiếng, lúc này liền

hướng về phía Yêu Nguyệt mà điên cuồng đánh tới, thân hình như một con sơn hổ hung ác và mạnh mẽ, làm người ta cũng phải tặc lưỡi.

Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh, khi tôi kịp phản ứng lại thì đã không kịp ngăn cản rồi, liền nhìn thấy Lý Hổ đã vọt tới trước mặt của Yêu Nguyệt, một quyền nện ra, mang theo tiếng gió rít nặng nề.

Đương nhiên, tôi vốn cũng không có ý định ngăn cản cái gì.

Lý Hổ chưa tận mắt chứng kiến thực lực của Yêu Nguyệt, nên mới không yên tâm đem công tác bảo vệ tôi chuyển giao cho cô nàng, đây cũng là chuyện hết sức bình thường.

Yêu Nguyệt mặc dù thực lực mạnh mẽ đến mức khủng bố, nhưng ra tay hắn là sẽ có chừng mực, sẽ không thật

sự đả thương Lý Hổ.

Cho nên tôi cũng vui vẻ đứng xem một trận chiến đấu đặc sắc.

“Phù...!”

Quyền thế của Lý Hố như cuồng phong, đòn công kích vô cùng sắc bén.

Vẻ mặt của Yêu Nguyệt không thay đổi và vẫn bình tĩnh như trước, mắt thấy thế công của Lý Hổ đã tới trước mặt, mới nhẹ nhàng hoạt động đôi chân của mình, thân hình khẽ chuyển liền nhẹ nhàng tránh thoát được nắm đấm của Lý Hổ.

Lý Hổ khế quát lên một tiếng, sau khi chiêu đầu tiên thất bại lại không chút do dự, thế công tiếp theo lập tức trút xuống, quyền cước ở giữa không trung dường như đan vào nhau tạo thành một tấm lưới lớn, hoàn toàn không có một kẽ hở.

Nhưng Yêu Nguyệt vẫn như trước, hoàn toàn không có một động tác quá lớn, chỉ là mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, thân hình tựa như cành tơ liễu không có trọng lượng, quyền phong của Lý Hổ vừa lướt qua, liên nương theo đó mà lui về phía sau.

Cho nên cho dù thế công của Lý Hổ vô cùng hung hăng, nhưng thậm chí ngay cả góc áo của Yêu Nguyệt cũng không chạm tới được, quyền cước mỗi lần đều như lướt nhẹ qua cơ thể của Yêu Nguyệt, sau đó rơi vào trong

không khí.

Tôi không nhịn được mà hơi trừng to mắt, cẩn thận quan sát từng động tác và bước chân của Yêu Nguyệt.

Bước chân và thân thể của Yêu Nguyệt né tránh từng đòn tấn công như hết sức tùy tiện, căn bản không có bất kỳ quy luật nào, nhưng mỗi lần đều có thể tránh khỏi đòn công kích của đối phương, đồng thời làm cho đối phương không rõ động tác và phương hướng tiếp theo của mình. Đây hắn là một kỹ thuật thân pháp cực kỳ cao cấp và đặc biệt.

Trong quá trình chiến đấu vừa rồi với Yêu Nguyệt, tôi đã từng trải nghiệm qua loại kỹ năng đặc thù và vô cùng khó chơi này. Giờ phút này, từ góc độ của một người đứng xem, cảm nhận của tôi lại càng thêm sâu sắc hơn vài phần, hơn nữa cũng vô cùng nóng mắt.

Lý Hổ tấn công mãi nhưng vẫn không được, thế công như mưa rào không tự chủ được liền xuất hiện một chút ngưng trệ, nhịn không được mà thấp giọng hét lớn: "Cô chẳng lẽ chỉ biết trốn tránh thôi sao?"

“Xoẹt!”

Thân hình của Yêu Nguyệt đột nhiên nhẹ nhàng chuyển động một lần nữa và tránh thoát đòn công kích, mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, sau khi nghe vậy liền khinh thường cười nhạt: "Thời hạn một phút vẫn còn lâu lắm, sao lại gấp gáp

muốn bị tôi đánh ngã như vậy?"

"Có năng lực thì cô cứ thử xem!” Lý Hổ phẫn nộ gầm nhẹ, cơ thể cường tráng của anh ấy lại lần nữa tăng tốc, bay lên không trung tung một cước hướng thẳng về phía Yêu Nguyệt.

Yêu Nguyệt trực tiếp nhảy lên giữa không trung, chân của Lý Hồ như cành roi quét vào không khí, hoàn toàn không trúng đích.

Nhưng không đợi Lý Hổ thu chân lại, thân hình của Yêu Nguyệt từ giữa không trung hạ xuống, trực tiếp giẫm lên trên đùi của Lý Hổ, giống như cô ấy đã tính toán tỉ mỉ, lần nữa mượn lực mà nhảy lên, đầu gối thẳng tắp đánh vào mặt của Lý Hổ.

Chân phải của Lý Hổ bị Yêu Nguyệt giẫm xuống, thân hình lảo đảo mất thăng bằng, mắt thấy đầu gối của Yêu Nguyệt đang nhanh chóng đánh tới, lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Động tác của Yêu Nguyệt nhanh như sấm sét, Lý Hồ đã không kịp né tránh, chỉ có thể giơ hai tay lên và đan tay vào nhau để trước mặt.

“Gầm!”

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Đầu gối của Yêu Nguyệt hung hăng đập vào cánh tay của Lý Hồ.

Sức mạnh cường đại làm cho Lý Hổ không tự chủ

được mà liên tiếp lui về phía sau, hai tay nhè nhẹ run lên, trên mặt xuất hiện vẻ đau đớn.

Yêu Nguyệt bình yên đáp xuống đất, không một chút do dự, thân hình liền lần nữa như mũi tên nhọn bắn ra, lao thẳng vào người Lý Hổ.


Thế lui về sau của Lý Hồ còn chưa hoàn toàn ngừng lại, liền phát hiện Yêu Nguyệt đã như một con quỷ mị lần nữa xuất hiện ở trước mặt, sắc mặt lập tức đại biến, chỉ còn cách cắn chặt răng và mạnh mẽ giơ cánh tay lên, tung một quyền về phía Yêu Nguyệt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.