Hạ Đóa Nhi kinh ngạc nhìn tôi, ngoài sự nghi hoặc ra, trong ánh mắt còn mang theo một tia thù địch không che giấu chút nào.
à?"
Tôi cười cười, nói: "Sao vậy, không hoan nghênh tôi
Hạ Đóa Nhi bĩu môi, dựa người vào lưng ghế, hừ một tiếng: "Đúng vậy, chổ này không chào đón anh, hay là anh đi về đi?"
Hạ Trường Minh nghe vậy lập tức nhíu mày, "Hạ Đóa Nhi, con nói chuyện với khách như vậy sao? Sự lễ phép và gia giáo của con đi đâu hết rồi?"
Hạ Đóa Nhi có chút không phục lại bĩu môi, nhưng không nói thêm gì nữa.
Hạ Trường Minh vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ta: "Đóa Nhi, ngày thường ở nhà con có thể ngang ngược kiêu ngạo như thế nào cũng được, nhưng lúc này đang có khách ở đây, con tốt nhất nên kiềm chế tính tình của mình một chút! Còn không mau xin lỗi chú Trần đi!"
“Cái... cái gì?"
Hạ Đóa Nhi không nhịn được mà trợn to hai mắt, chỉ chỉ vào mũi mình, lại chỉ chỉ tôi, "Con... chú Trần?"
“Đương nhiên rồi." Hạ Minh nghiêm túc nói: "Thiên Vị
là anh em tốt của cha, con không gọi chú thì gọi cái gì."
"Nhưng... nhưng mà... anh ấy chỉ lớn hơn con có ba tuổi mà thôi, con làm sao có thể gọi anh ấy là chú!” Hạ Đóa Nhi kháng cự, "Cha, hai người rốt cuộc đã quen nhau như thế nào? Con nói cho cha biết, người này cũng không phải người tốt gì đâu, cha ngàn vạn lần đừng bị hắn ta lua!"
“Hạ Đóa Nhi!"
Hạ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383994/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.