Tôi chỉ ở bệnh viện một ngày, sau đó liền vội vã xuất viện.
Không phải vì điều kiện của bệnh viện không tốt. Trên thực tế, phòng bệnh tư nhân đó dù là hoàn cảnh, vệ sinh hay là thức ăn, đều không khác gì một khách sạn cao cấp, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, đích thực thích hợp để nghỉ dưỡng.
Sở dĩ tôi vội vã xuất viện như vậy, chủ yếu là vì... tin tức tôi đang nằm viện không biết đã bị ai lan truyền ra ngoài, vì thế tất cả mọi người ở Lôi Trạch đều biết được tin này, những người tự nhận có tư cách đều bắt đầu động đậy và đồng loạt chạy đến thăm tôi.
Đầu tiên là đám phú nhị đại Bạch Thủy Mặc, Hồng An, sau đó là Từ Thanh, tiếp theo là gia chủ của ba nhà Mễ, Bạch, Hồng. Còn có cả thị trưởng Lôi Trạch Chu Văn Sinh, cục trưởng cảnh sát Hoàng Thiệu Dân, Vương Hồng Sơn của Vương Gia, Từ Hồng Diệp của tập đoàn Hồng Diệp, cùng với rất nhiều người khác mà ngay cả tên tôi cũng không biết.
Suốt một ngày, phòng bệnh của tôi giống như một cái siêu thị trong ngày thứ sáu đen tối vậy, trước giường bệnh dòng người nối liền không dứt, ra vào tấp nập. Những món quà do bọn họ tặng đã chồng chất thành núi, không thể
không để cho người ta lần lượt vận chuyển ra ngoài, mới có thể duy trì được một số chổ đứng trong phòng bệnh.
Cho nên tôi hồn nhiên không để ý đến sự phản đối của Chu Thái Vi, bất kể như thế nào cũng phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383990/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.