“Tiểu hồ ly, thật đúng là cái gì cũng không gạt được cậu, lão Cố vừa rồi đích thực đã gọi điện thoại cho tôi."
Điện thoại di động truyền ra âm thanh của Phàn Kiến Tu, giọng điệu thoải mái hỏi: "Nhưng cái ông già lão Cố đó lại hoàn toàn không nói rõ ràng, chỉ bảo tôi hỗ trợ khuyên rắn cậu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao cậu lại trói thằng nhóc nhà họ Cố kia lại?"
Tôi cười cười, trả lời: "Cũng không có gì, chỉ là đứa cháu nội này cứ gây phiền toái cho tôi, lại còn muốn giết tôi nữa."
"Cái gì?!"
Giọng nói của Phàn Kiến Tu đột nhiên thay đổi, tỏ vẻ kinh ngạc liền hỏi tiếp, "Thật hay giả vậy, cậu đừng đùa giãn với lão già như tôi nha.”
“Chuyện này còn có thể đùa giỡn sao?" Tôi đơn giản đem sự tình kế lại cho Phân Kiến Tu nghe.
Phàn Kiến Tu nghe vậy liền rơi vào trạng thái im lặng, thật lâu sau mới cười nhạo một tiếng, nói: "Hèn chi bảo sao cái lão hồ ly Cố Trường Minh kia vừa rồi không kể chi tiết vụ việc, chỉ nhờ tôi hỗ trợ khuyên nhủ cậu, hoàn toàn không kể cho tôi nghe chi tiết gì, không ngờ đã đụng phải vách tường nhà cậu rồi."
Π
Tôi cầm điện thoại trong tay liền gật gật đầu, cười nói: "Cố hiệu trưởng gọi điện thoại cho ông, hắn không chỉ muốn nhờ ông khuyên nhủ tôi, tôi cũng không tin ông ta sẽ không hỏi thăm về bối cảnh của tôi, đúng vậy không?
"Đương nhiên là có hỏi thăm rồi, lão hồ ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383980/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.