Chương trước
Chương sau
Lúc này Cố Trạch Khải cùng Vương Hải Lượng đã bị đánh thành đầu heo, hai má sưng lên giống hai cái bánh bao, miệng và mắt đều méo mó, mặt dính đầy máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật và thê thảm.

Nếu như không phải dựa vào sự khác biệt trang phục của bọn họ, tôi thật sự sẽ không nhận ra hai người bọn họ ai là Vương Hải Lượng, ai lại là Cố Trạch Khải.



Lúc này, hai người bọn họ tuy chưa lâm vào trạng thế hôn mê, nhưng hơi thở đã hết sức mong manh, bị mấy người bảo vệ năm chặt tóc và đặt ở trước mặt tôi, đôi mắt sưng to chỉ có thể miễn cưỡng mở ra một khe hở, khe hở đó lộ ra sự đau khổ, hoảng sợ và nghi hoặc.

Cố Trạch Khải dường như vẫn còn đang mơ mơ màng màng chưa phục hồi lại tinh thần, cố sức mở to mắt, ngửa

đầu ngơ ngác nhìn tôi, máu tươi trên trán chậm rãi chảy theo gò má chảy xuống dưới.

Hắn ta kinh ngạc nhìn tôi hồi lâu, lại đem ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía hai người Bạch Thủy Mặc và Hồng An, há miệng thở dốc, âm thanh khô khốc và yếu ớt, "Ngươi... người... ngươi... các ngươi là một nhóm sao?"

Bạch Thủy Mặc cúi đầu nhìn hắn ta, mặt lộ vẻ khinh thường, thản nhiên phun ra hai chữ. “Ngu xuẩn!"

Hồng An chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu sớm biết người mà ngươi muốn đối phó chính là Thiên thiếu gia, ngay cả cơ hội để ngươi xuất hiện trước mặt Thiên thiếu gia cũng không có, lão tử ở trong phòng vip liền giết chết ngươi!"

Hai má sưng vù của Cố Trạch Khải đột nhiên đỏ bừng lên, rốt cuộc đã hoàn toàn nhận diện rõ cục diện hiện tại, đột nhiên quay đầu căm tức nhìn Vương Hải Lượng, nhe răng gầm nhẹ: "Con mẹ nó, không phải ngươi nói hắn ta hoàn toàn không có bối cảnh gì sao, chỉ là một tên nhà giàu mới nổi dựa vào việc kinh doanh mấy ngành nghề bất hợp pháp sao?!"

“Hả?" Vương Hải Lượng cả người run rẩy, lắp bắp nói: "Cố thiếu gia, chuyện kinh doanh bất hợp pháp, là ngài nói nha."

“Chính ngươi đã nói hắn ta chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, mãi cho đến thời trung học vẫn là một tên

nghèo kiết xác, không có bất kỳ gia thế và bối cảnh nào.

Nếu không phải ngươi lừa tôi, tôi có thể phân tích sai sao?" Cố Trạch Khải trừng mắt nhìn Vương Hải Lượng.

Vương Hải Lượng rụt cổ một cái, uất ức không dám

nói chuyện.

"Haha haha.'

Tôi nhịn không được mà cười haha, trêu tức nhìn Cố Trạch Khải, khẽ lắc đầu nói: "Tôi nên nói ngươi ngu xuẩn, hay là lỗ mãng đây? Ngay cả thân phận của tôi cũng không chịu điều tra rõ ràng, liền dám tìm người đối phó tôi, trước giờ ngươi làm việc vẫn luôn can đảm vậy sao?"

Những người đang đứng cạnh đó lập tức nín cười, sắc mặt hết sức kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ còn toát lên sự châm chọc và đùa cợt sâu đậm.

"Trần Thiên Vị, tôi thừa nhận tôi đã xem thường ngươi! Không nghĩ tới ngươi vậy mà còn có chút bối cảnh, nhưng ngươi đừng tưởng rằng ngươi đã ăn chắc tôi rồi!”

Cố Trạch Khải ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt oán độc mà dữ tợn, sắc mặt nghiêm nghị, "Tôi đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Cố! Cho dù ngươi có thể tác oai tác quái ở Lôi Trạch này, nhưng ngươi dám chọc Cổ Gia chúng tôi sao? Ngươi có thể làm gì tôi chứ!”

Tôi nghe vậy không khỏi sửng sốt, có chút buồn cười hỏi: "Vừa rồi ngươi khẩu xuất cuồng ngôn, muốn tôi không nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai, hiện tại lại còn

cảm thấy tôi không dám động đến ngươi sao?"

toi!"

“Đúng, ngươi chắc chắn sẽ không dám động đến

Cố Trạch Khải thần sắc ngạo nghễ, nhe răng cười nói: "Phạm vi thế lực của Cố Gia chúng tôi trải rộng khắp ba tỉnh Tây Nam, là một trong những gia tộc lớn nhất trong nước! Các ngươi chỉ là những con thỏ để ở cái đất Lôi Trạch nhỏ như lỗ mũi này, chỉ cần dám động đến một sợi tóc của tôi, thì hãy chờ đợi sự trả thù điên cuồng từ Cố Gia nhà chúng tôi đi!"

Mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được mà im lặng hẳn.

Bạch Thủy Mặc giơ ngón tay chỉ chỉ bộ dạng thê thảm và chật vật của Cố Trạch Khải, vẻ mặt kỳ quái nói: "Cổ đại thiếu gia, tôi nói ngươi có muốn nhìn bộ dạng hiện tại của mình trước không, sau đó mới nói chuyện tiếp? Chúng tôi không phải đã động vào ngươi rồi sao!”

"Haha haha haha!"

Lời nói của Bạch Thủy Mặc lập tức khiến mọi người phát ra một trận cười to, ánh mắt mọi người đồng loạt trêu tức bọn họ, nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của Cố Trạch Khải giống như nhìn một kẻ ngốc.

“Tên hàng này không phải đã bị chúng ta đánh cho khùng rồi chứ? Ở đó nói mê sảng cái gì vậy?!"

“Rõ ràng đã bị đánh cho thảm như vậy, còn nói chúng ta không dám động đến một sợi tóc gáy của hắn?"

“Ôi ông trời ơi, Tây Nam Cố Gia.... sự uy hiếp này thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết!”

Tiếng cười nhạo của mọi người làm hai má của Cố Trạch Khải lúc đỏ lúc trắng, hung tợn liếc mắt nhìn tất cả mọi người, tức giận gầm lên: "Câm miệng, một đám tôm

tép nhãi nhép! Các ngươi cứ chờ Cố Gia tôi trả thù đi, tôi phải bắt tất cả các ngươi đều không được chết tử tế! Đặc biệt là ngươi, Trần Thiên Vị, tôi và ngươi thề không đội trời chung!"

Lời nói của Cố Trạch Khải lại dẫn tới một trận cười càng lớn hơn.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nói với hắn ta: "Ngươi quay đầu lại nhìn xem, những người đang có mặt ở đây, có ai đang sợ bộ mặt của Cố Gia các ngươi sao?"

“Hừ, bất quá chỉ là đang làm bộ làm tịch thôi." Cố Trạch Khải cười lạnh, "Một đám nhà quê Lôi Trạch, cái gì mà tam đại gia tộc chứ, tài sản nhiều lắm chỉ đạt mấy chục tỷ, phạm vi thế lực chỉ giới hạn ở Lôi Trạch, lấy cái gì để đánh đồng với Cố Gia chúng tôi!”

“Các ngươi cho rằng giả bộ không sợ hãi là được rồi sao? Tôi nói cho các ngươi biết, trừ phi hôm nay các ngươi giết chết tôi, nếu không chỉ cần tôi còn sống trở về, tôi sẽ từng bước từng bước tìm các ngươi tính số, bắt các ngươi phải trả giá rất đắt!"

Cố Trạch Khải rất tự tin, cho dù là tình huống lúc này, hắn ta vẫn chắc chắn những người này không dám làm gì hăn.

Tôi cười cười, ngồi dựa vào đầu xe, quay đầu sang bên cạnh hỏi: "Các cậu nghĩ thế nào?"

“Thiên thiếu gia, hút điếu thuốc trước đi."

Bạch Mặc Thủy lại gần, rút ra một điếu thuốc, lại vội vàng cầm bật lửa giúp tôi châm lửa.

Hiệu thuốc lá này tên là Tướng Quân, là loại tối quen hút, giá cả không đắt, mười hai đồng một gói. Trước kia lúc không có tiền tôi vẫn thường xuyên hút loại này, sau này mặc dù có tiền, nhưng đã quen với mùi vị của loại thuốc lá này, nên cũng không muốn đổi.

Chẳng qua không biết bắt đầu từ khi nào, đám phú nhị đại Bạch Thủy Mặc cũng nhao nhao đổi sang hút thuốc lá

Tướng Quân, khiến cho toàn bộ giới phú nhị đại của Lôi Trạch nổi lên một phong trào hút thuốc lá của nhãn hiệu Tướng Quân, giống như không hút nhãn hiệu này thì sẽ không theo kịp thời đại vậy.

Cái gọi là trung ương có người, phía dưới ắt sẽ có lợi, đại khái chính là ý nghĩa này.

"Thiên thiếu gia, tôi cảm thấy nếu tên này đã muốn gây bất lợi cho anh như vậy, vậy chúng ta cũng không cần khách sáo."

Bạch Thủy Mặc cũng tự châm cho mình một điếu, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lùng, "Trực tiếp làm thịt, sau đó cột đá ném xuống hồ nước ở ngoại thành Lỗi Trạch, ngay cả ma quỷ cũng tìm không thấy!"

ו

“Tôi đồng ý.” Hồng An cũng sáp lại gần, cười lạnh nói: "Tên khốn kiếp này dám nói muốn anh không thể nhìn thấy được mặt trời của ngày mai, haha, tôi đây liền lấy gậy ông đập lưng ông, đem dự định của hắn thực hiện trên người hắn là được!"

Lời nói lạnh như băng khiến thần sắc của Cố Trạch Khải lập tức cứng đờ, vốn còn chuẩn bị tiếp tục kêu gào, lại theo bản năng mà ngậm miệng lại, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc và căng thẳng.

Bởi vì hắn ta đã phát hiện ra, Bạch Thủy Mặc cùng Hồng An vô cùng nghiêm túc, giống như không phải đang giả bộ vậy.

Đám người của Tiểu Ngũ cũng nhao nhao tiến đến bên cạnh tôi, mồm năm miệng mười đề nghị nói: "Tôi cảm thấy vậy cũng được, tên khốn nạn này dám động thủ với Thiên thiếu gia, chúng ta trực tiếp làm thịt hắn đi, đâu cần phải rườm rà như vậy làm chi."

"Không sai, cái gì mà chó má Cố Gia, cách Lôi Trạch tới mười vạn tám ngàn dặm. Chờ người nhà họ Cố biết tin hắn chết, thi thể hắn cũng đã chìm xuống đáy hồ Lôi Trạch rồi."

"Chuyện này cứ giao cho tôi làm đi, Thiên thiếu gia. Sau khi làm thịt cũng không cần thả xuống hồ Lôi Trạch đâu, hai ngày trước tôi vừa đầu tư một sân đấu chó ở ngoại ô thành phố, tất cả đều là chó dữ, đem thi thể của hắn ta ném vào đó, không quá hai giờ ngay cả thịt vụn cũng không còn.”

“Đúng, chỉ cần sự việc này được làm sạch sẽ một chút, sau đó cho dù Cố Gia thật sự phái người đến Lôi Trạch điều tra đi nữa, cũng tuyệt đối không biết do chúng ta làm.

“Cứ làm như vậy đi, Thiên thiếu gia!"

Cố Trạch Khải nghe đám người của Tiểu Ngũ đề nghị với tôi như vậy, sắc mặt càng ngày càng trắng, nhịn không được mà gian nan nuốt một ngụm nước miếng, ngoài mạnh trong yếu cười điên cuồng nói: "Các ngươi... các ngươi không cần hù dọa tôi, tôi không tin các ngươi có lá

gan này! Huống chi, các ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy liền công khai bàn tán chuyện giết người, còn nói không sợ bại lộ sao? Haha haha, tưởng tôi ngốc sao?"

Đám người của Bạch Thủy Mặc và Tiểu Ngũ lạnh lùng liếc hắn một cái, "Ngu xuẩn, ngươi nhìn xung quanh xem, nếu có thể nhìn thấy người lạ mặt hay người dưng qua đường xem như tôi thua.

Tiếng cười điên cuồng lập tức dừng lại.

Bởi vì Cố Trạch Khải đột nhiên phát hiện ra, Phương Bình và đông đảo bảo vệ vừa rồi còn đứng ở bên cạnh, bao gồm cả hai người phía sau hắn ta, không biết từ lúc nào đều đã rời đi, lúc này ở hiện trường ngoại trừ hãn và Vương Hải Lượng ra, cũng chỉ còn lại tôi và đám người của Bạch Thủy Mặc.

Phát hiện này khiến trong lòng Cố Trạch Khải bắt đầu cảm thấy lo lắng, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần, một loại dự cảm không tốt đột nhiên dâng lên.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.