Thật đúng là có duyên mà.
Tôi bật cười lắc lắc đầu, sau đó đẩy cửa xe và bước xuống.
Vương Hải Lượng sau khi nhìn thấy tôi lập tức sửng sốt, trên mặt hiện lên một sự sợ hãi và kiêng kị, nét mặt kiêu ngạo và bệ vệ lúc nãy đột nhiên biến mất, theo bản năng liền lui về phía sau hai bước, vừa vặn đụng vào người
“Con mẹ nó, con mẹ nó cậu làm sao vậy!" Cố Trạch Khải đẩy Vương Hải Lượng ra, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Vương Hải Lượng giật giật khóe miệng, giơ tay chỉ vào tôi, ”Cố thiếu gia, Trần... Trần Thiên Vị.”
“Hả?" Cố Trạch Khải tỏ vẻ nghi hoặc, quay đầu lại liền
nhìn thấy tôi, cũng hơi giật mình.
Nhưng khác với biểu cảm của Vương Hải Lượng, Cố Trạch Khải đột nhiên hưng phấn lên, nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười nham hiểm, "Trần Thiên Vị, haha, thật đúng là đi mòn gót sắt thì tìm không ra, giờ gặp được ngươi lại hoàn toàn không uổng phí công sức mà.
Bốp!
Tôi tự châm cho mình một điếu thuốc, cơ thể nhàn nhã tựa vào đầu xe, cười hỏi: "Nghe lời nói này của ngươi, tức là ngươi đang tìm tôi sao?"
“Haha haha!” Cố Trạch Khải ngẩng đầu và cười một cách điên cuồng, “Đúng vậy, tôi chính là đang tìm ngươi! Trần Thiên Vị, hôm nay tôi sẽ cho ngươi biết, đắc tội với Cố Trạch Khải tôi đây sẽ có kết cục gì!"
“Phù...” Tôi chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng, cũng không vội đi, ngược lại còn tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383974/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.