Cố Trạch Khải vẻ mặt kiêu căng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh vô cùng oán độc.
"Lúc trước em đã nói với anh rồi, Mộ Hồng Nhan là bạn học thời đại học của em, cũng là người bạn rất thân của em. Em giúp anh theo đuổi cô ta vì nể tình anh là anh họ của em thôi, nhưng tốt nhất anh cũng đừng làm ra những chuyện quá đáng.
"
Cố Linh Huyên nhíu nhíu mày, nói: "Em lừa cô ấy đây là căn biệt thự của em, nên cô ấy mới đồng ý tổ chức buổi tiệc ở đây, vừa rồi khi nhìn thấy anh xuất hiện, cô ấy đã tỏ vẻ bất mãn với em rồi. Nếu như lát nữa anh lại cố tình gây sự với Trần Thiên Vị, cô ấy nhất định sẽ càng tức giận hơn nữa."
“Anh biết anh biết, em cứ yên tâm đi, em gái, anh sẽ không làm khó em đâu. Đây là lần đầu tiên anh động lòng với một người phụ nữ như vậy, thề nhất định phải theo đuổi được cô ấy, cho nên cô ấy chính là chị dâu tương lai của em. Bây giờ cô ấy có giận em cũng không sao, chờ sau khi anh thành công rước được cô ấy về dinh, cô ấy sẽ biết ơn em thôi."
Cố Trạch Khải cười hihi lại nói: "Hơn nữa, anh cũng không ngốc như vậy, trước mặt cô ấy nhằm vào Trần Thiên Vị, như vậy ngược lại sẽ khiến cô ấy càng thêm chán ghét
anh. Cho dù thật sự muốn làm cái gì, cũng không thể để cho cô ấy biết được."
Cố Linh Huyện lần thứ hai nhíu mày, nói: "Anh họ, Trần Thiên Vị kia là bạn học thời trung học của Hồng Nhan, giữa hai người bọn họ vốn đã có cơ sở tình cảm với nhau. Em biết anh đối với Hồng Nhan là nhất kiến chung tình, nhưng chỉ vì vậy mà anh muốn phá hủy tình cảm của người khác, như vậy cũng không tốt đâu."
"Có cái gì không tốt chứ, bọn họ còn chưa kết hôn mà thậm chí ngay cả mối quan hệ chính thức cũng chưa xác định. Cho dù đã xác định thì sao, lão tử cũng muốn hớt tay trên của hắn! Trong thiên hạ này, vẫn chưa có người phụ nữ nào mà Cố Trạch Khải tôi đây không chiếm được!"
"
Cố Linh Huyên thấy thế, chỉ có thể khẽ thở dài, "Tùy anh vậy, ra sao em cũng mặc kệ."
Nói xong, cô ta liền xoay người và quay trở về cửa lớn biệt thự.
Cố Trạch Khải thu hồi ánh mắt, sau đó lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số điện thoại của quản gia biệt thự số 56.
Trước đó đã từng đề cập đến, mỗi biệt thự trong khu biệt thự Phong Đình này đều có một quản gia chuyên biệt, phụ trách xử lý những chuyện thường ngày cho chủ nhân.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, phía đối diện truyền đến âm thanh cung kính, "Cố thiếu gia xin chào ngài, tôi là quản gia Tiểu Hoàng của biệt thự Phong Đình, xin hỏi có gì có thể phục vụ ngài."
"Thông báo cho bảo vệ cửa chính, nếu có một người tên là Trần Thiên Vị muốn tiến vào biệt thự, liền ngăn hắn ở bên ngoài, không cho phép đi vào!" Cố Trạch Khải ra lệnh.
Đối phương rõ ràng hơi sửng sốt, "Cố thiếu gia, chuyện này là...”
“Hôm nay bạn tôi tổ chức tiệc ở biệt thự nhà tôi, Trần Thiên Vị kia cũng không có trong danh sách khách mời của tôi, cho nên tôi không hy vọng nhìn thấy hắn ta, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi hiểu rồi, Cổ thiếu gia xin ngài yên tâm, khu biệt thự Phong Đình chúng tôi vốn phải phụ trách bảo đảm
an toàn cho các vị chủ đầu tư tôn quý, nếu như không
được chủ đầu tư mời đến, bất kể là ai cũng không vào
được. Tôi lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ, căn dặn bọn họ thật hiện nghiêm túc."
"Um."
Cố Trạch Khải tỏ vẻ hài lòng và quyết đoán cúp điện thoại, khóe miệng chậm rãi mang theo nụ cười độc ác, lẩm bẩm nói: "Trần Thiên Vị? Haha, tôi muốn xem một chút, tiệc sinh nhật quan trọng như vậy, nếu ngay cả cửa chính ngươi cũng không vào được, thì sẽ buồn cười biết bao! Dám cướp người phụ nữ với tôi? Ngươi cũng không tự nhìn xem ngươi là cái thá gì!”
Nói xong, Cố Trạch Khải xoay người định trở về biệt thự, đúng lúc này, điện thoại trong tay lại vang lên. “Cha, con nghe, sao vậy?" Cố Trạch Khải bắt điện thoại.
Đối diện truyền đến âm thanh trầm thấp của một người đàn ông trung niên, "Cha nghe nói mấy ngày nay con ở Lôi Trạch rất hư hỏng, không chỉ không tự kiểm điểm, ngược lại mỗi ngày đều vắt hết óc để theo đuổi phụ nữ đúng không?"
Âm thanh của Cố Trạch Khải đột nhiên hết sức căng thẳng, thái độ lại có chút chẳng hề để ý, "Cha, cha và ông nội đưa con từ tỉnh S tới Lôi Trạch, con liền ngoan ngoãn tới đây, không gây chuyện không tìm phiền toái, chẳng lẽ
ngay cả tán gái cũng không được sao."
“Cha bảo con đi Lôi Trạch, còn cố ý mua cho con một căn nhà ở biệt thự Phong Đình, cũng không phải để con đi tán gái đâu." Người đàn ông trung niên nói với giọng lạnh lùng, dừng một chút liền hỏi: "Biệt thự số 1 Phong Đình, có người ở sao?"
“Làm sao tôi biết được." Cố Trạch Khải bĩu môi, "Chuyện này có liên quan gì đến con sao?"
"Láo xược, đương nhiên là có liên quan! Cha đưa con đến Lôi Trạch, ngoại trừ là muốn cho con đi theo bên cạnh ông hai để tiếp nhận sự giáo dục tốt ra, mục đích lớn nhất, là muốn cho con có cơ hội có thể kết bạn với người đang ở trong căn biệt thự Phong Đình số 1."
Cố Trạch Khải nghe vậy liền cười nhạo, “Cha đang đùa gì vậy, Lôi Trạch có nhân vật lớn nào đáng để con chủ động kết bạn sao?"
“Vị lão phu nhân của tập đoàn tài phiệt Trần Thị kia có một sở thích rất nổi tiếng, chắc hắn con cũng biết rồi chứ?
“Biết chứ, vị lão phu nhân kia thích mua bất động sản ở khắp nơi trên thế giới..." Cố Trạch Khải như nghĩa ra gì đó liền mở to hai mắt, hít ngược một hơi lạnh: "A! Biệt thự số 1 của khu biệt thự Phong Đình, là do vị lão phu nhân kia mua sao?!"
Cố Trạch Khải vốn không coi biệt thự đó ra gì, nhưng
sau khi nghe thấy gợi ý của cha mình liền căng thẳng lên.
Mặc dù Cố Gia bọn họ được xưng là một trong những gia tộc cường đại nhất trong nước, nhưng so với gia tộc tài phiệt Trần Thị, thì vẫn còn kém một bậc.
Những thứ khác không nói, chỉ nói về quyền thế, Cổ Gia cũng chỉ cắm rễ sâu trong quân đội, thế lực phát triển đến mức chiếm lĩnh toàn bộ vùng Tây Nam, được xưng là
ông vua con ở mấy tỉnh Tây Nam. Còn Trần Thị thì sao? Phạm vi thế lực của bọn họ đã sớm không chỉ giới hạn ở trong nước nữa rồi.
Mà lão phu nhân của Trần Thị, lại chính là mẹ ruột của đương kim gia chủ tập đoàn Trần Thị, trong gia tộc nói một không hai, ngay cả vị gia chủ kia cũng không dám có chút ngỗ nghịch.
Đây là một thân phận cao siêu đến cỡ nào!
“Biệt thự số 1 đích thực là do vị lão phu nhân kia mua vào mấy năm trước, cũng giống như phần lớn bất động sản của bà ta ở các nơi trên thế giới, sau khi mua xong vẫn không có người ở. Nhưng ngay năm nay, chính xác mà nói chính là khoảng thời gian không lâu về trước, biệt thự số 1 đã có người dọn vào ở!"
"Đồng thời cha còn điều tra được, thành phố Lôi Trạch xuất hiện một người trẻ tuổi, được đồn đại là con riêng của một vị nào đó trong Trần Gia. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, biệt thự số 1 của khu biệt thự Phong Đình hắn là nơi cậu ta đang ở. Con có biết điều đó có nghĩa là gì không?”
"Điều này có nghĩa là, đứa con riêng kia cực kỳ được lão phu nhân coi trọng và sủng ái! Sủng ái đến mức đem nhà của mình tặng cho cậu ta! Đây chính là đãi ngộ mà bất kì kẻ nào trong gia tộc Trần Thị cũng chưa bao giờ nhận được! Cha thậm chí còn nghi ngờ cái gọi là con riêng kia có khả năng là..."
Người đàn ông trung niên nói tới đây lại đột nhiên dừng lại, ngược lại nói: "Suy đoán của cha là, vị ở biệt thự số 1 kia, nhất định là nhân vật trọng yếu của Trần Thị. Nhà họ Cổ chúng ta ở Tây Nam, mối quan hệ với đại gia tộc đỉnh cấp như Trần Thị cũng không được thân cận cho lắm. Mà bây giờ chúng ta vẫn đang dây dưa với Tần Gia, nếu như có thể kết bạn với một nhân vật trung tâm của Trần Gia, tiến tới việc được Trần Thị trợ giúp, thậm chí đạt thành
liên minh tuyệt đối. Sau này chắc chắn có thể giúp cho Cổ Gia chúng ta tiến thêm một bước nữa, có hi vọng chạm đến cánh cửa gia tộc đỉnh cấp như Trần Gia! Cha nói vậy con đã hiểu chưa?"
"Con đã hiểu rồi. Không ngờ tới cái Lôi Trạch cỏn con này, lại chứa đựng một đại nhân vật đang ẩn mình như vậy." Cố Trạch Khải hết sức chấn động, lại hỏi: "Vậy con phải nghĩ cách để làm quen với chủ nhân biệt thự số 1 sao?"
"Lúc trước cha cũng tính như vậy, nhưng cha hiện tại rất sợ tên phế vật như con sẽ làm hỏng việc quan trọng này. Cho nên con chỉ cần tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ, nếu có cơ hội kết giao thì tốt, không có cơ hội thì yên tâm chờ đợi. Vài ngày nữa cha sẽ đi Lôi Trạch một chuyến, đến lúc đó cha sẽ dẫn theo con mà đi chào hỏi đối phương."
“Được, con biết rồi!"
Người đàn ông trung niên lại dặn dò vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Cố Trạch Khải nhét điện thoại vào túi, nhìn về phía căn biệt thự số 1 trên đỉnh núi, trên mặt vẫn mang theo sự chấn động khó có thể che giấu, một lát sau mới thu hồi ánh mắt, sau đó đi vào sân biệt thự số 56.
Mà lúc này, tôi đã men theo đường mòn đi tới bên cạnh cái hồ nước giữa sườn núi, trước mặt liền nhìn thấy
hai hình ảnh rất thân thuộc. “Giản Âu Vi? Hạ Đóa Nhi?"
Phía trước không xa, chính là hai người Giản Ấu Vi và Hạ Đóa Nhi, đang chậm rãi tản bộ nói chuyện phiếm.
Giản Ấu Vi vẫn mặc chiếc áo thun vô cùng đơn giản cùng chiếc quần jean đã giặt đến trắng bệch, giày vải, đơn giản và thuần khiết, sạch sẽ giống như một dòng suối trong núi sâu.
Hạ Đóa Nhi thì mặc váy ngắn màu trắng lộ rốn, tận tình khoe dáng thanh xuân và xinh đẹp của mình, làn da trắng nõn dưới ánh hoàng hôn giống như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt, làm người khác nhìn thấy cũng phải hoa mắt và bị mê hoặc.
Không khoa trương chút nào, hai cô gái này bất kể là người nào, đều là những mỹ nữ đạt đẳng cấp cực phẩm hiếm có, khi hai người đồng thời xuất hiện cùng một chỗ, cho dù chỉ là nhìn thôi, cũng sẽ cho người ta một cảm giác hưởng thụ cái đẹp trước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]