Tại văn phòng phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lôi Trạch, Hoàng Thiệu Dân hết sức cung kính đón tôi tiến vào, nịnh nọt cười nói: "Thiên thiếu gia, không ngờ chưa được bao lâu hai chúng ta lại gặp mặt nhau!"
“Haha, Hoàng cục trưởng khách sáo quá rồi.
Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của Cách Cách đi vào trong văn phòng, mở miệng cười nói: "Vừa rồi trong điện thoại tôi chưa nói rõ ràng, lần này tôi tới là có chuyện muốn làm phiền ông."
“Ây nha, có việc gì ngài cứ việc giao phó, ngàn vạn lần đừng sợ phiền toái.”
Hoàng Thiệu Dân luôn miệng nói: "Có thể làm việc cho Thiên thiếu gia ngài là vinh hạnh của tôi, không biết có bao nhiêu người hy vọng có được cơ hội này.”
Tôi nghe vậy khẽ mỉm cười, chỉ chỉ tiểu cô nương đang núp ở phía sau tôi từ nãy đến giờ, cô bé vẫn đang túm góc áo của tôi và không chịu buông tay, tôi mở miệng nói: "Hoàng cục trưởng, phiền các ông hỗ trợ tìm kiếm người nhà của đứa nhỏ này.”
“Tìm người nhà của cô bé này?" Hoàng Thiệu Dân ngẩn người, "Thiên thiếu gia, vừa rồi ở trong điện thoại ngài chưa nói rõ ràng, cô bé này là... đi lạc sao?"
“Không phải đi lạc, mà là bị bắt cóc."
Tôi đem câu chuyện vừa rồi kể lại một lần nữa cho Hoàng Thiệu Dân nghe, sau đó nói: "Bọn buôn người bị tôi đánh cho ngất xỉu rồi, đang ở trong cốp xe của tôi, ông cho người ra tiếp nhận một chút.”
“Được được, không thành vấn đề!"
Hoàng Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383929/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.