Trần Minh Vũ sửng sốt một lúc, dường như không ngờ lại bị gọi như vậy, mặt mũi biến sắc, trầm giọng nói: "Tiểu thư, tôi chẳng qua là muốn kết bạn giao hữu thôi, sao lại mắng người vô duyên vô cớ như vậy."
"Mắng chửi người? Có hả?"
Mễ Lạp tỏ vẻ vô tội chớp chớp đôi mắt, xòe tay nói: "Tôi chẳng qua là nói sự thật thôi mà, sao hả, ngươi xấu mà người khác không được nói sao?"
Lúc này tôi đang đứng cách đó không xa, nghe như vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Công bằng mà nói ngoại hình của Trần Minh Vũ tuy rằng không thể nói là quá đẹp trai, nhưng tuyệt đối không xấu.
Vẻ mặt vô tội này của Mê Lạp thật sự khiến người khác khó chịu, lời trong lời ngoài đều châm chọc, Trần Minh Vũ thì không vui chút nào khi bị công kích về ngoại hình của mình.
“Tiểu thư, tôi khuyên cô nên nói chuyện tử tế hơn." Giọng nói lạnh lùng từ Trần Minh Vũ.
Mễ Lạp vẫn cao ngạo không chút để ý, "Ở Lôi Trạch này thật đúng là không ai dám nói chuyện với tôi như vậy,
ai mà không kéo dây kéo quần để lộ ra món đồ chơi không biết xấu hổ này vậy?"
Trần Minh Vũ chưa từng bị ai mắng như vậy, sắc mặt liền đen như mực, "Nếu ba mẹ cô không biết cách dạy cô phải tôn trọng người khác như thế nào, tôi cũng không ngại giúp họ một tay đâu!”
"Dạy dỗ cái khỉ khô gì ở đây, không muốn chết thì mau tránh ra, chó ngoan không cản đường!" Mễ Lạp cười nhạo cười nhạo một tiếng, giơ tay lên muốn đẩy hắn ra.
Trần Minh Vũ liền tức giận, nghiêng người né tránh, vừa muốn mở miệng nói chuyện, ai ngờ xung quanh lại có một đám người vây tới.
"Chị Mễ, chuyện gì xảy ra vậy? Có phải tên khốn kiếp này đang gây sự với chị không?"
“Haha, đúng là có mắt không tròng lại dám trêu chọc chị Mễ của Lôi Trạch này sao!"
“Chị Mễ Lạp, các chị em đều ở đây, chị muốn làm thế nào với thằng này!"
Lúc này có khoảng gần chục người xúm lại, trong đó nữ giới chiếm đa số, nam giới thì ít hơn, nhưng đều ngang tuổi với cô ấy, ăn mặc cũng đều là đồ hiệu, hùng hổ vây quanh Trần Minh Vũ với vẻ mặt kiêu ngạo và khinh thường.
Ánh mắt Trần Minh Vũ đảo qua một vòng, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khinh thường, "Xem ra tôi đây là chọc
phải tổ ong vò vẽ rồi, đám nhóc này... muốn làm gì tôi?" "Mày nói ai thế, thằng nhóc?!"
“Mẹ nó, từ đâu xuất hiện cái thứ không biết trời cao đất rộng này, biết ai thầu khu này không hả!”
“Trước tiên là tạo sẽ đánh gãy chân của âmy, bao nhiêu tiền thuốc men tạo bao hết!"
Một hòn đá như làm cho biển cả dậy sóng, tiếng chửi bậy không dứt bên tai.
Cho đến khi Mễ Lạp đưa tay lên, những thanh niên mười bảy mười tám tuổi này mới đồng loạt im lặng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Minh Vũ.
Mễ Lạp liếc mắt nhìn Trần Minh Vũ, thản nhiên nói: "Đi bệnh viện mà nằm vài ngày đi, coi như cho mày một bài học, để mày nhớ sau này đến quán bar đừng tùy tiện tán giá như vậy nữa."
Cô nàng này, tính cách vẫn bá đạo và ương ngạnh như vậy, đụng chạm chút là buông lời hù dọa muốn đưa người ta vào bệnh viện.
rôi.
Nhưng mà lần này... cô nàng đã đụng vào ổ kiến lửa
Tôi không có ý định ngăn cản, mà là cười híp mắt tìm một vị trí không xa rồi ngồi xuống, tiện tay khui một chai bia, sau đó ngồi xem màn kịch trước mắt với cảm giác đầy hứng thú.
Lời nói của Mễ Lạp mới dứt, đám đàn em xung quanh
người cầm bàn người cầm ghế, xông đến chỗ Trần Minh Vũ với vẻ mặt lạnh lùng.
Nét mặt Trần Minh Vũ không hề có chút sợ hãi nào, lại lộ ra một nụ cười nơi khóe miệng.
"Veo!"
Một tiếng gió như cắt xé toạt không khí.
Chỉ thấy một cái ghế được ném xuống từ trên không,
đập vào đầu một người thanh niên có mái tóc vàng trong đám người đó, tiếng rên đau đớn vang lên, sau khi người thanh niên kia đã ngã xuống, trên trán cậu ta máu tươi giàn giụa.
Cũng chính vào lúc này, một vệ sĩ dáng người khối ngô cao lớn đã lao vào trong đám người đó với tốc độ cực nhanh, uy thế bay nhanh như hổ đụng văng cả hai người, cả đám người sợ hãi nhanh chóng lui về phía sau, tình cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn.
Vệ sĩ tiếp tục ra tay, lại liên tiếp đá ngã mấy người, không chút nương tình, người bị đá trúng ôm bụng ngã xuống đất, kêu rên không ngừng.
Những người còn lại lộ ra nét mặt sợ hãi, liền lui về phía sau.
Đám nam nữ trẻ tuổi vừa rồi còn hùng hổ, nhưng lại sợ người vệ sĩ này đến nỗi không dám tiến lên.
Chỉ có Mễ Lạp vẫn nhíu mày không lùi một bước, không chút sợ hãi nhìn chăm chú vào tên vệ sĩ và Trần Minh Vũ.
“Cũng can đảm đấy, thảo nào tính tình nóng nảy như vậy." Trần Minh Vũ cười híp mắt nhìn Mê Lạp, tỏ vẻ hứng thú.
Mê Lạp chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, "Vừa rồi chỉ muốn mày nằm viện vài ngày thôi, nhưng giờ... chắc kết cục của mày sẽ không tốt đẹp mấy đâu."
“Cũng chỉ là một tên vệ sĩ tương đối đánh đấm được chút thôi, không lẽ mày nghĩ có vậy thôi mà có thể hoành hành ở đây hả?"
Mễ Lạp khinh thường cười lạnh, giơ tay chỉ vào đám nam nữ bênh cạnh và nói: "Nói thật cho mày biết, cha mẹ của những người này ở Lôi Trạch đều là người có quyền có thế, mà mày dám đánh bọn chúng... Haha, tao không biết nên nói mày to gan hay nên cười mày ngu nữa?"
"Haha haha. Hỏi sao kiêu ngạo như vậy, thì ra đều là con ông cháu cha!" Trần Minh Vũ bỗng nhiên cười lớn, chẳng để mắt đến Mễ Lạp và đám người kia, "Nếu bọn họ đã theo phe của cô, có nghĩa là gia thế của cô hẳn là mạnh hơn so với bọn họ? Để tôi đoán xem, cô họ Mễ, chắc là xuất thân từ Mễ Gia, một trong ba gia tộc lớn của Lôi Trạch?"
Mễ Lạp nghe vậy liền biến sắc.
Cô tuy kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng cũng không ngốc, Trần Minh Vũ rõ ràng đoán được xuất thân của cô, lại không có chút kiêng kị trong lời nói, thậm chí còn có ý châm chọc, điều này khiến cô thấy có chút không ổn.
Quả nhiên, nét mặt Trần Minh Vũ lạnh dần, chậm rãi mở miệng, "Cô gái, ngay từ đầu tôi đây cũng không có ý kiếm chuyện. Nhưng nếu các cô đã muốn tìm cái chết, tôi có thể thỏa mãn các cô."
Vừa dứt lời, những nam nữ chung quanh không nhịn được lại quát mắng.
“Mẹ mày, mày tưởng mày là ai hả!"
“Cha tao là đội trưởng cảnh sát hình sự, mày tin tạo bảo cha tao phái người bắt mày vào tù không!"
“Mày nên quỳ xuống xin lỗi tụi tao đi, nếu không đừng hòng bỏ qua cho mày!"
Trong tiếng quát mắng, vẻ mặt Trần Minh Vũ càng thêm khinh thường, ánh mắt chỉ chú ý đến các đường cong
trên cơ thể xinh đẹp của Mê Lạp, quay sang nói với vệ sĩ của mình: "Hoàng, bắt lấy cô gái này lại, những người khác bất kế là nam hay nữ đều khống chế trước! Chờ tôi thưởng thức xong cô bé đó thì sẽ xử lý bọn chúng sau."
MENT
Vừa nghe lệnh, vệ sĩ gật đầu và đi thẳng về phía Mễ Lap.
Mễ Lạp biến sắc, nhanh chóng lùi về phía sau, định lấy điện thoại gọi điện cầu cứu.
Nhưng khoảng cách giữa tên vệ sĩ và cô thật sự quá gần, cho dù ở giữa còn cách một đám người, cũng không thể cản trở được tên vệ sĩ.
Chỉ thấy hắn nhanh tay nhanh chân, thật đúng là bất kể nam nữ tất cả đều kêu rên té trên mặt đất, chỉ ngắn ngủn vài giây sau đã đến trước mặt Mễ Lạp.
“Cút ngay!”
Sắc mặt Mễ Lạp tái nhợt, giơ tay lên muốn đánh tên vệ sĩ lại bị hắn ta khống chế ngay lập tức.
Tên vệ sĩ cướp lấy điện thoại trên tay cô ấy và ném xuống đất, cuộc gọi vừa mới gọi ra còn chưa kết nối được thì điện thoại đã bị đạp cho nát bấy.
Nét mặt của Mễ Lạp trở nên tuyệt vọng, mà những nam nữ xung quanh còn chưa bị tấn công thì sợ tới mức lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, còn không dám thở mạnh.
"Mày... dám đụng vào tao, Mễ Gia nhất định sẽ không
bỏ qua cho mày!” Mễ Lạp lớn tiếng hét lớn, nhưng tiếng hét run rẩy đã làm lộ rõ nỗi sợ hãi của cô ấy.
Tên vệ sĩ nghe vậy liền nhe răng cười một tiếng, khinh thường: "Mễ Gia ư? Haha, biết thiếu gia của chúng tôi là ai không? Trần Minh Vũ, trưởng nam nhánh thứ ba của Trần Gia! Cái gì mà Mễ Gia chó má, ở trong mắt thiếu gia nhà tôi chẳng khác gì con kiến!"
Lời còn chưa dứt, tên vệ sĩ đã nắm lấy cổ tay của Mê
Lạp, kéo mạnh về phía Trần Minh Vũ. Ánh mắt Mễ Lạp lộ rõ tuyệt vọng.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, cái tên bắt chuyện với mình, vẻ mặt háo sắc này, lại là con cháu của gia tộc tài phiệt nhà Trần! Tên vệ sĩ nói không sai, so với Trần Gia, Lôi Trạch Mê Gia không khác gì một con kiến.
“Làm tốt lắm.” Trần Minh Vũ khen tên vệ sĩ một câu, liền xoay người đi lên lầu hai, cười dâm đãng nói: "Đưa cô
ấy đến phòng riêng của tôi, haha, còn có chút thời gian để tôi tận hưởng con ngựa cái có tính tình táo bạo này một chút.”
Mễ Lạp mặt mày tái nhợt, chỉ vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, phẫn nộ, sợ hãi và hối hận.
Tình thế cấp bách, cô nàng bỗng nhiên mắt sáng lên, nước đến chân mày rồi phải nhảy thôi: "Từ từ đã, người không được đụng tới tôi! Tôi... tôi quen biết người của Trần Gia các ngươi, hắn tên là Trần Thiên Vị, Trần Thiên Vị ngươi biết không!”
Trần Minh Vũ dừng bước, nhíu mày quay đầu nhìn cô, do dự một lát rồi hỏi: "Cô biết em họ tôi?"
Vậy mà thật sự hữu dụng!
Mễ Lạp nhìn thấy phản ứng của Trần Minh Vũ mắt càng sáng lên, gật đầu liên hồi.
“Ngươi có quan hệ gì với cậu ta?" Trần Minh Vũ hỏi. Mê Lạp ưỡn ngực kiêu ngạo lớn tiếng trả lời: "Tôi là người phụ nữ của Trần Thiên Vị!"
"Phut!"
Cách đó không xa, tôi thiếu chút nữa phun ngụm bia vừa mới uống ra ngoài, trừng to hai mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]