Lời nói của Lưu Văn Bân khiến tôi hơi sửng sốt, chợt thấy buồn cười.
Bởi vì hành động này của cậu ta, không khác gì bộ dạng của Liên Hưu từng sai khiến tôi làm việc cho hắn ta lúc trước.
Mà đối mặt với thái độ ngang ngược và càn rõ của Lưu Văn Bân, Liêu Hưu mặc dù có vẻ bị ức chế, nhưng vẫn ngoan ngoãn khom lưng nhặt tờ tiền lên, không nói một lời xoay người rời đi để mua bia.
Lưu Văn Bân nhìn tôi nhíu mày, nói: "Thấy không? Con hàng này từ khi bị cậu giáo huấn cho một trận, liền trở nên ngoan ngoãn hơn xưa rồi."
Tôi cười cười, nói: "Xem ra trong khoảng thời gian này cậu ức hiếp hắn ta không ít."
“Đương nhiên rồi." Lưu Văn Bân đúng tình hợp lý mà nói: "Đừng quên cái tên khốn kiếp này trước kia đã ức hiếp cậu như thế nào, cơn tức giận trong lòng lão tử còn chưa xá xong đầu, phải từ từ trừng trị hắn mới được."
“Hắn vậy mà có thể chịu đựng cảnh bị cậu ăn hiếp sao?" Tôi hỏi.
“Chịu không được cũng phải chịu." Lưu Văn Bân cười gian trả lời: "Bởi vì tôi đã nói với hắn, chỉ cần hắn ta dám
phản kháng, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể trở về trường học để xử lý hắn. Hắn liền sợ tới mức giống như một con cừu, ngay cả kêu cũng không dám kêu một tiếng.”
Tôi bật cười khanh khách.
Rất nhanh, Liêu Hưu đã quay trở lại, thở hồng hộc mang theo hai thùng bia đi vào phòng kí túc xá, sau đó cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383908/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.