Trần Minh Vũ cẩn thận nhận lấy chiếc điện thoại, sau đó bắt đầu gật đầu như giã tỏi.
“Là con đây, cha..."
"Sự việc rất thuận lợi, chẳng qua... Không có không có, con tuyệt đối không có đắc tội với em họ, con thề mà!" "Được, được, con biết rồi... Hả? Thật hay giả vậy cha? Cha đang nói đùa sao?"
rồi."
"Không không không, con không dám. Vâng, con hiểu
“Cha yên tâm, con nhất định toàn bộ đều nghe theo em họ..."
“Vâng, dạ được, vậy con cúp máy đây."
Toàn bộ quá trình mà Trần Minh Vũ nói chuyện với cha của mình đều mang một bộ dạng cẩn thận và dè dặt, vẻ mặt vừa căng thẳng, vừa kinh ngạc, lại thấp thỏm và lo sợ, nói chung tâm trạng vô cùng phức tạp, cho đến khi đã cúp điện thoại, anh ta đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây dại, thậm chí ngay cả điện thoại di động cũng quên trả lại cho tôi.
Hạ Trường Minh ngồi bên cạnh tôi gần như cũng có vẻ mặt như vậy, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt hết sức ngu ngốc, dường như còn chưa kịp định thần lại khi diễn
biến sự việc thay đổi quá nhanh.
Tôi cười cười, dập tắt điếu thuốc đã cháy hết trong tay, ngoắc ngoắc tay với Trần Minh Vũ.
Trần Minh Vũ sững sờ nhìn tôi, "Hả?"
Tôi dở khóc dở cười chỉ chỉ tay của anh ta, "Điện thoại di động của tôi."
“À à.” Trần Minh Vũ vội vàng gật đầu, theo bản năng mà trả lại di động của tôi, nhanh chóng nở một nụ cười khô khốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/3383895/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.