Một câu ngắn ngủi, nhưng ẩn chứa một ý nghĩa tàn khóc đến bất tận, lạnh lẻo như cơn gió hàn trong tháng chạp.
Làm tất cả mọi người xung quanh không khỏi biến sắc.
Cơ thể Từ Thanh bất chợt run rẩy, ánh mắt như mơ hồ nhìn về phía tôi, thần thái hết sức nghiêm nghị.
Còn Vương Kim Minh và Từ Hiểu Tĩnh thì đã hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn tôi, dường như không thể nào hiểu được, trước đây tôi là người từng bị bọn họ sỉ nhục đến tột cùng, vì sao lại đột nhiên trở thành một thực tại mà bọn họ không thể nào khiêu khích được.
Chu Thái Vi không nói nữa, chỉ gật đầu ra hiệu với phía sau.
Một gã vệ sĩ phía sau cô ấy lập tức đi về phía trước, đi về hướng của Vương Kim Minh.
Vương Kim Minh nhất thời quá sợ hãi, liên tiếp lùi về phía sau. “Khoan đã Tiểu thư, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó! Cô, cô nghe ta giải thích, nhất định là có chỗ nào hiểu lầm rồi!"
Tên vệ sĩ kia với khuôn mặt lạnh lùng, tỏ ra mắt điếc tai ngơ với lời nói của Vương Kim Minh, giơ tay lên liền bóp lấy cổ của hắn.
Vệ sĩ của Vương Kim Minh vội vàng tiến lên hai bước, chắn trước người hắn.
Tôi thấy thế, không khỏi nhíu nhíu mày.
Chính là tên vệ sĩ này, vừa rồi ở trong phòng vip đã đánh tôi đến bể đầu chảy máu.
Chu Thái Vi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cái gì cũng không hỏi, chỉ nhẹ giọng mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nguoi-thua-ke-gia-toc-tai-phiet/2524786/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.