Giang Từ Vô hướng mặt về phía cửa, nhìn thấy người đàn ông kia đi vào.
Vương Bàng Bàng đưa lưng về phía cửa nên chưa thấy gì cả, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, hắn chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh căm căm, ngay sau đó là nghe thấy tiếng một người đàn ông, gọi tên Giang Từ Vô.
Hắn sợ tới mức giật mình, luống cuống tay chân móc ra giấy vàng tiểu nhân mà mình luôn mang theo bên người, dùng sức ném về sau.
Yến Triều Nhất đứng tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý để giấy vàng tiểu nhân đụng vào bả vai.
Giấy vàng tiểu nhân lảo đảo lắc lư mà rơi xuống.
Vương Bàng Bàng sửng sốt, giấy trát tiểu nhân không phản ứng.
Đây là người sống sao?
Hắn cúi đầu nhìn mặt đất, thấy cái bóng của người đàn ông chiếu trên mặt đất, thở phào một hơi: "Người anh em, cậu đi kiểu gì mà không có tiếng động, làm tôi sợ muốn chết."
Yến Triều Nhất không để ý đến hắn, giơ tay tiếp được giấy vàng tiểu nhân đang rơi xuống.
Hắn nheo đôi con ngươi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy.
Trên mặt giấy không có bất kỳ dấu vết thuật pháp nào, trông như một tờ giấy cắt bình thường.
Giang Từ Vô không biết hắn suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm tay người kia.
Áo sơ mi người này được cuốn lên, lộ ra một phần cánh tay tinh tráng hữu lực, khuỷu tay cũng có một vòng hoa văn màu đen, màu da của hắn thiên về bạc trắng, khiến hoa văn màu đen thêm mười phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngu-hanh-thieu-dao-duc/2607153/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.