Trở về phòng 201, rửa mặt xong, đỉnh đầu Giang Từ Vô ướt dầm dề, chạy vào tìm ngăn kéo trong phòng ngủ chính.
Lúc Giang lão đầu còn sống mọi năm đều vi vu bên ngoài, thời gian ở lại thành phố Lăng An không nhiều lắm, thời gian ở lại gian phòng này càng ít.
Ngăn kéo đều trống không.
Giang Từ Vô kéo ngăn kéo cuối cùng của tủ đầu giường, mới tìm được vật mình muốn.
Giấy vàng, chu sa và bút.
Cậu trực tiếp ngồi trên mặt đất, trải giấy vàng, cúi người vẽ bùa.
Bùa chú của Đạo giáo đều chú ý việc vận khí trên lá bùa, "Lấy tinh khí bản thân, bố chi giản mặc, sẽ vẽ vật có tinh khí", đối với một số thiên tài mà nói, chính là "Một chút linh quang tức là phù, thế nhân uổng phí mặc cùng chu".*
(ý đại khái là: đối với thiên tài thì chỉ cần một chút linh quang đã vẽ ra phù chú, không cần dùng quá nhiều tinh khí trong khi người bình thường lại lãng phí tinh khí, mực và chu sa)
Giang Từ Vô dựa vào bài học mà Giang lão đầu dạy khi nhỏ, đặt bút gằn từng chữ.
Thời điểm viết ra chữ cuối cùng, cậu biết mình đã thất bại.
Bẩm sinh cậu đã không đủ tinh khí, hiệu quả vận khí cực nhỏ, dù là trông mèo vẽ hổ thì cũng chỉ vẽ ra được một phù chú vô dụng.
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, rũ mắt nhìn phế phù trên mặt đất.
Cục đá màu đen trên cổ không biết rớt ra từ khi nào, ngay dưới mí mắt cậu lắc qua lắc lại.
Giang Từ Vô tùy tay nhét nó lại vào trong quần áo, ném mấy cái phế phù vào thùng rác, cầm giấy vàng và chu sa còn dư lại rồi đứng dậy.
Đi ra khỏi phòng ngủ chính, quét mắt nhìn phòng khách.
Yến Triều Nhất không ở trong phòng khách, hiển nhiên là đã về phòng.
Giang Từ Vô mặc kệ hắn đã ngủ hay chưa, trực tiếp gõ cửa phòng ngủ phụ: "Mở cửa."
Một lát sau, cửa mở ra.
Yến Triều Nhất tựa hồ mới vừa tắm rửa xong, chỉ quấn một cái khăn tắm, nửa người trên □□, có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp và hình xăm trên người hắn.
"Chuyện gì?"
Giang Từ Vô không trả lời, nhìn chằm chằm hình xăm trên người hắn.
Nét hoa văn màu đen đứt quãng từ cổ lan tràn đến ngực, phía cuối hình xăm ở ngực thì có vài nét đều thẳng tắp, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nhìn kĩ thì lại quỷ quyệt kì dị khó mô tả.
Hình xăm trên hai cánh tay cũng nối liền với hình xăm trên người, khi thì thẳng khi thì là đường cong, xoắn vào nhau, một vòng lại một vòng.
Bên hông cũng có hình xăm, đường cong màu đen uốn lượn xuống phía dưới, bị khăn tắm che lấp, thoạt nhìn càng gợi cảm.
Giang Từ Vô thực lòng mà huýt sáo.
Yến Triều Nhất đứng ở cửa, thần sắc bất biến, lại hỏi một lần nữa: "Có việc gì?"
Giang Từ Vô dựa vào khung cửa, phất phất lá bùa cùng chu sa trên tay: "Tìm anh vẽ bùa."
Yến Triều Nhất liếc mắt nhìn đồ vật trên tay cậu, chậm rãi nói: "Tôi không vẽ bùa."
Giang Từ Vô nhướng mày, khẽ cười nói: "Anh vẽ trận pháp, sao lại không vẽ bùa?"
"Ừm," Yến Triều Nhất nhìn cậu, bình tĩnh giải thích, "Với Đạo giáo chính thống thì vẽ bùa là thuật cơ sở cần tín ngưỡng, trận pháp thì không cần."
Ngụ ý là, hắn không có tín ngưỡng, không vẽ ra được bùa chú chính thống.
Giang Từ Vô nhìn chằm chằm hắn một lát, vui vẻ: "Anh không tin quỷ thần?"
Yến Triều Nhất nhấp môi: "Tín ngưỡng và quỷ thần tồn tại là hai chuyện khác nhau."
"Như vậy à," Giang Từ Vô gật đầu, khóe môi hơi nhếch lên, "Cho nên anh không phải đạo sĩ."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô xốc mí mắt, nhìn chằm chằm đầu tóc hắn, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai sờ soạng một chút.
Mềm mại như tơ lụa, rũ xuống.
Thật sự là tóc.
Giang Từ Vô: "Anh cũng không phải hòa thượng."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, ánh mắt lại bị hình xăm trên người hắn hấp dẫn, lại nhìn nhiều chút, hỏi: "Anh không phải tà môn ngoại đạo chứ?"
Yến Triều Nhất: "...... Không phải."
Giang Từ Vô đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói từ một phía của hắn, nghĩ nghĩ, nói: "Nếu cảnh sát tới, tôi sẽ không giúp anh."
"Tôi tuân thủ kỷ pháp công dân gương mẫu."
Yến Triều Nhất mặt vô biểu tình: "Vậy trùng hợp, tôi cũng thế."
Giang Từ Vô hưm hưm, thuận miệng nói: "Không tính là trùng hợp, anh chỉ là gần đèn thì sáng."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô quét mắt nhìn phòng ngủ phụ, nội thất bài trí không có biến hóa gì.
Nhìn không ra dị thường, lại không hỏi được thứ mình cần, cậu xoay người nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Trở lại phòng ngủ chính, nằm trên giường, Giang Từ Vô nhắm mắt lại, nhớ lại ngôn hành cử chỉ của Yến Triều Nhất mấy ngày nay, không giống như người xấu, lại không giống người tốt.
Cân nhắc một hồi lâu, không tìm ra nửa điểm manh mối về thân phận của hắn, không nghĩ nữa, nhắm mắt ngủ.
............
Ngày hôm sau
Giang Từ Vô tự tỉnh giấc, xuống lầu mở cửa hàng.
Vương Bàng Bàng đã mở cửa hàng tiện lợi từ sớm, nghe thấy tiếng cửa mở của cửa hàng nhang đèn, vui tươi hớn hở xách theo đồ ăn sáng đi qua.
"Ông chủ Giang, ăn sáng không?"
"Không." Giang Từ Vô nằm liệt trên ghế tại chủ quầy, lướt xem tin tức trên điện thoại.
"Không ăn sao," Vương Bàng Bàng để túi lên quầy, lấy sữa tươi đưa cho Giang Từ Vô, "Đây là sữa tươi vừa giao đến, bánh bao cũng mới hấp xong, cậu nếm thử xem."
Nói xong, hắn cũng cầm lấy một cái bánh bao lưu sa, cắn một miếng đầy mồm.
Mùi lưu sa ngọt nị bay trong không trung, Giang Từ Vô khẽ nhíu mày, càng không muốn ăn: "Tôi không ăn."
Vương Bàng Bàng cắn bánh bao, hàm hồ nói: "Ông chủ Giang, tôi cũng không thấy cậu ăn cơm hộp bao giờ, bình thường cậu ăn cái gì?"
Giang Từ Vô quơ quơ sữa tươi trong tay.
Vương Bàng Bàng: "Còn gì nữa?"
Giang Từ Vô: "Không còn."
Vương Bàng Bàng: "???"
Hắn khó có thể tin: "Nhiêu đây sao mà no?"
Từ nhỏ Giang Từ Vô đã kén ăn, không thèm ăn, quan niệm ẩm thực so với người bình thường hoàn toàn khác nhau.
Kết quả kiểm tra sức khỏe hết thảy đều bình thường, đương nhiên cậu sẽ không miễn cưỡng bản thân ăn để làm gì.
Giang Từ Vô lười giải thích với lão Vương, có lệ nói: "Tôi thể chất đặc thù."
Vương Bàng Bàng ngẩn người, không hỏi nhiều nữa, nghĩ thầm, không hổ là ông chủ Giang.
Ăn xong ba cái bánh bao lưu sa, hắn cũng có chút no, còn dư lại hai cái bánh bao xíu mại, không thể lãng phí.
Nhớ tới nhân viên mới của cửa hàng nhang đèn, Vương Bàng Bàng nhìn quét một vòng, hỏi: "Vậy Yến, anh Yến không ở đây à?"
"Trên lầu," Giang Từ Vô dừng một chút, nói với hắn, "Yến Triều Nhất chủ yếu phụ trách việc bên ngoài, không phụ trách việc trong cửa hàng."
"Vậy cũng tốt." Vương Bàng Bàng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, nếu cả ngày hắn phải đối mặt với Yến Triều Nhất, vậy sống còn hi vọng gì nữa chứ.
Hắn uống miếng nước, hỏi: "Ông chủ Giang, chúng ta có nên thuê một nhân viên bình thường trông cửa hàng không?"
Nói tới nhân viên cửa hàng, Vương Bàng Bàng sâu kín thở dài: "Ông chủ Giang, hiện tại nhân viên cửa hàng thông thường thôi ấy, lương tháng ít nhất cũng 3000 tệ."
Giang Từ Vô không cảm thấy lương 3000 tệ có gì nhiều, một năm cũng chỉ ba vạn sáu.
Nghĩ vậy, cậu click mở tài khoản Alipay trống không của mình.
À, sai rồi.
Ba vạn sáu là rất nhiều.
Đột nhiên, trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng bước chân.
Giang Từ Vô nâng mí mắt, thấy sắc mặt tái nhợt của Trần Quang.
Hắn mặc áo tay dài quần dài, âm khí trên người cũng đã biến mất hơn phân nửa, sắc mặt đã khá hơn nhiều.
"Anh Giang," Trần Quang hô một tiếng, bước vào cửa hàng nhang đèn, cười nói, "Ngõ nhỏ này hơi khó tìm, lúc đầu tôi còn tưởng mình đi nhầm."
Giang Từ Vô nhìn ra bên ngoài, không thấy người thứ hai: "Tự cậu qua đây?"
"Đúng vậy," Trần Quang gật đầu, đi đến trước mặt cậu, "Hôm qua tôi đã an ổn mà ngủ cả đêm, cảm giác thân thể cũng khá hơn nhiều, định là đi phơi nắng, thuận tiện tự mình đến cảm ơn anh."
Tối hôm qua Giang Từ Vô đối phó quỷ đầu trâu, tuy rằng hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng Trần Thiên Nhạn đã sinh động mà miêu tả lại một lần, làm Trần Quang khiếp sợ không thôi.
Trần Quang nhìn sườn mặt tái nhợt của Giang Từ Vô, thật cẩn thận mà bắt tay rồi đẩy một cái hộp qua: "Còn có cái vòng tay này, tự tay tôi đưa đến đây mới yên tâm."
Giang Từ Vô tùy tay mở hộp, kiểm tra một chút.
Âm khí bám trên tro cốt đã biến mất.
Hiện tại chỉ là một cái vòng tay rẻ tiền, xấu xí mà thôi.
Vương Bàng Bàng thấy cái vòng tay xấu như vậy, tò mò hỏi: "Ông chủ Giang, thứ này có vấn đề gì sao?"
"Tôi hay thấy kiểu vòng tay này ở Bính Đa Đa."
Đầu ngón tay Giang Từ Vô chạm nhẹ vào bình thủy tinh trên vòng tay, giải thích: "Vòng tay không có vấn đề gì, tro cốt bên trong mới có vấn đề."
Cậu lướt di động, click mở trang bán hàng Bính Đa Đa, nhìn doanh số của vòng tay cùng loại.
Doanh số cũng rất cao, xem ra thứ này tuy xấu nhưng lại có chút ăn khách.
Có thể bán.
Trần Quang mãi nói lời cảm ơn, ngồi bên cạnh Vương Bàng Bàng, tiếp tục nói: "Đúng rồi anh Giang, tôi cũng bảo nhân viên tra xét theo dõi cả đêm."
"Tra được lúc vòng tay được đưa tới."
"Ngày hôm đó tôi đã tự tay nhận đồ," hắn dừng một chút, nói với Giang Từ Vô, "Là một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang, không lộ mặt, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận quà."
Một tay Giang Từ Vô nâng má, giương mắt nhìn Trần Quang: "Người đó có phải cao tương đương tôi không?"
Trần Quang nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Giang Từ Vô: "So với tôi thì rắn chắc hơn chút?"
Trần Quang: "Đúng vậy!"
Giang Từ Vô: "Trên mu bàn tay hắn ta có nốt ruồi đen?"
Trần Quang khiếp sợ không thôi, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng!"
Giang Từ Vô hạ mi, nghĩ thầm tên kia tự mình đưa tro cốt tới, xem ra tên đạo sĩ kia rất coi trọng việc sống lại gì đó.
Trần Quang hòa hoãn lại, vội vàng hỏi: "Anh Giang, sao anh lại biết bộ dáng của hắn ta?"
Giang Từ Vô nhấc mí mắt, thuận miệng nói: "Tôi không biết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]