Trở về phòng 201, rửa mặt xong, đỉnh đầu Giang Từ Vô ướt dầm dề, chạy vào tìm ngăn kéo trong phòng ngủ chính.
Lúc Giang lão đầu còn sống mọi năm đều vi vu bên ngoài, thời gian ở lại thành phố Lăng An không nhiều lắm, thời gian ở lại gian phòng này càng ít.
Ngăn kéo đều trống không.
Giang Từ Vô kéo ngăn kéo cuối cùng của tủ đầu giường, mới tìm được vật mình muốn.
Giấy vàng, chu sa và bút.
Cậu trực tiếp ngồi trên mặt đất, trải giấy vàng, cúi người vẽ bùa.
Bùa chú của Đạo giáo đều chú ý việc vận khí trên lá bùa, "Lấy tinh khí bản thân, bố chi giản mặc, sẽ vẽ vật có tinh khí", đối với một số thiên tài mà nói, chính là "Một chút linh quang tức là phù, thế nhân uổng phí mặc cùng chu".*
(ý đại khái là: đối với thiên tài thì chỉ cần một chút linh quang đã vẽ ra phù chú, không cần dùng quá nhiều tinh khí trong khi người bình thường lại lãng phí tinh khí, mực và chu sa)
Giang Từ Vô dựa vào bài học mà Giang lão đầu dạy khi nhỏ, đặt bút gằn từng chữ.
Thời điểm viết ra chữ cuối cùng, cậu biết mình đã thất bại.
Bẩm sinh cậu đã không đủ tinh khí, hiệu quả vận khí cực nhỏ, dù là trông mèo vẽ hổ thì cũng chỉ vẽ ra được một phù chú vô dụng.
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, rũ mắt nhìn phế phù trên mặt đất.
Cục đá màu đen trên cổ không biết rớt ra từ khi nào, ngay dưới mí mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngu-hanh-thieu-dao-duc/2607131/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.