Con mẹ nó chứ con nợ cha trả.
Giang Tu Minh sa sầm mặt, nếu không phải ngại Trần Quang và Trần Thiên Nhạn đang ở đây, ông sớm đã chửi ầm lên.
Nể mặt hai mẹ con họ, ông đè xuống tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Giang Từ Vô, mày đọc sách đều đọc vô bụng chó hả?!"
"Tôi nói sai chỗ nào?" Giang Từ Vô nhướng mày, đương nhiên mà nói, "Con không dạy là lỗi tại cha."
Giang Tu Minh càng nóng máu, cả giận nói: "Cái rắm, mày chính là nhân chi sơ, tính bổn ác."
"Cha mày phải cực khổ lắm mới dạy mày ra như này!"
Giang Từ Vô nhịn không được cười thành tiếng: "Lão Giang, ông vất vả chỗ nào?"
"Rõ ràng là chị Vân vóc nước tiểu nuôi tôi lớn."
"Sao tao lại không vất vả?" Giang Tu Minh trừng mắt, càng nói lý, "Xui xẻo có đứa con trai như mày, lòng cha mày đau khổ."
Giang Từ Vô: "......"
Trần Quang: "......"
Trần Quang thấy hai cha con căng miệng giằng co, bèn xấu hổ mà cười cười, vội vàng hoà giải: "Chú, anh Giang không có ý kia đâu."
"Sở dĩ ban nãy anh Giang báo tên của ngài, hoàn toàn là vì có cha chống lưng mà thôi."
"Điều này chứng tỏ anh Giang rất tín nhiệm tình phụ tử của hai người nha."
Nghe mấy câu này, Giang Từ Vô không nhịn được mà vỗ tay cho Trần Quang.
Giang Tu Minh trừng mắt nhìn cậu một cái, lại nói với Trần Quang: "Tiểu Trần, cậu là một đứa nhỏ tốt."
"Cho nên đừng thân cận với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngu-hanh-thieu-dao-duc/2607121/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.