Giang Tu Minh bị Giang Từ Vô làm tức giận đến hoảng thần mất một giây, ngay sau đó lửa giận phun trào, gân xanh trên cổ ẩn ẩn hiện ra: "Giang Từ Vô!"
Ông già hồi nào chứ?!
Ông giận đến không lựa lời mà nói, trực tiếp mắng thô tục: "Mày mẹ nó dám nói lão tử đây già rồi ư! Lão tử tao là đang lúc tráng niên! Còn rất trẻ!"
"Mày là cái thằng láo toét vừa đủ lông đủ cánh đã cắn ngược cha mày! Cha mày chính là người đàn ông thành thục có mị lực, mày không hiểu sao!"
"Mày đi ra ngoài hỏi thử xem, toàn bộ phụ nữ ở thành phố Lăng An này, ít nhất cũng có một nửa là thích cha mày!"
Giang Từ Vô nhướng mày, cười nói: "Lão Giang, ông phải hiểu rõ thực tế, bọn họ coi trọng tiền của ông, chứ không phải thân thể ông."
Giang Tu Minh: "Tiền của tao cũng là một bộ phận thân thể của tao!"
Giang Từ Vô: "Ông nhiều lắm cũng chỉ được coi là lão trung niên kèm theo."
Giang Tu Minh: "......Mày mới là hàng kèm!"
"Thân thể cha mày cường tráng tám múi cơ bụng, đàn ông tuổi này của tao mới gọi là mị lực, cái thứ ma ốm như mày thì biết cái gì!"
Mắng đến một nửa, Giang Tu Minh ý thức được mình mắng hơi quá, so với Giang Từ Vô nói ông lớn tuổi, còn có một chuyện khác quan trọng hơn.
Ông hít sâu một hơi, mặt trầm xuống lạnh giọng quát lớn: "Mày mẹ nó lại lấy lão tử ra làm mồi nhử!"
"Tao là cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngu-hanh-thieu-dao-duc/2607098/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.