Vinh đạo trưởng không nói gì một hồi lâu, cậu ta đang cân nhắc ý của Giang Từ Vô.
Không làm? Làm trễ? Giao cho người khác làm?
Cậu ta nghĩ nghĩ, thử hỏi: "Giang đạo hữu, ý cậu là muốn giúp tôi tìm người khác sao?"
Giang Từ Vô: "......"
Vinh đạo trưởng tiếp tục nói: "Như vậy thì có thể làm phiền bạn của cậu không?"
"Bệnh viện này cũng rất gần cửa hàng nhang đèn, không quá hai mươi phút đi xe, sư bá bọn họ đi từ Quan tới đây không tính kẹt xe cũng phải mất 2 tiếng."
Giang Từ Vô đang muốn mở miệng, Vương Bàng Bàng lại đến gần, hô vào điện thoại: "Tiểu Vinh đạo trưởng, ông chủ Giang của chúng tôi sẽ không vô duyên vô cớ thương tổn bất kỳ ai."
Vinh đạo trưởng vốn dĩ đã hồ đồ nay lại càng ngốc: "Lão Vương đạo hữu, không phải thương tổn, tôi chỉ muốn tìm Giang đạo hữu hỗ trợ."
"Đúng vậy," Vương Bàng Bàng đáp lại, tiếp tục nói, "Ông chủ Giang càng sẽ không vô duyên vô cớ trợ giúp bất kỳ ai."
Vinh đạo trưởng: "......"
Giang Từ Vô: "......"
Vinh đạo trưởng ngẩn người, hiểu được, vội vàng nói với Giang Từ Vô: "Giang đạo hữu, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu hỗ trợ không công."
Giang Từ Vô nhướng mi, thuận miệng hỏi: "Sau đó?"
"Sau đó...," Vinh đạo trưởng nghĩ nghĩ, tiếp tục nói, "Cảnh sát chắc chắn sẽ phát cờ thưởng cho cậu."
Giang Từ Vô: "...... Có thứ gì hữu dụng hơn không?"
Vinh đạo trưởng thử nói: "Tôi nói sư bá cũng phát cờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngu-hanh-thieu-dao-duc/2607096/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.