"Giang Từ Vô!!!" bên kia di động truyền đến một tiếng hét to.
Giang Tu Minh quát: "Mày vừa nói cái gì?!"
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn di động, mặt không đổi sắc hỏi lại: "Tôi vừa nói cái gì ta?"
Giang Tu Minh bị cậu làm tức đến không thở nổi, chỉ tay vào màn ảnh, run rẩy một lát mới rít gào: "Mày mắng lão tử đây là chó!"
Giang Từ Vô cầm lấy di động, thấy ông giận đến sắc mặt xanh mét, bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy ông muốn làm cái gì?"
Giang Tu Minh: "...... Tao không muốn làm gì cả!"
Ông đứng lên khỏi sô pha, giơ di động lạnh giọng quát lớn: "Mày là cái thứ hỗn trướng, miệng chó phun không được ngà voi! Còn hỏi tao muốn làm gì? Mày có thể coi tao là cha hay không hả?! Đọc sách đều đọc vào bụng chó rồi hay sao?!"
Mắng đến một nửa, Giang Tu Minh khẽ run ly trà lạnh trong tay.
Ông nắm chặt chén trà, quay đầu cáo trạng với Trương Nhã Vân bên cạnh: "Vợ, con của bà mắng tôi là chó!"
"Bà định mặc kệ?"
Trương Nhã Vân nghi hoặc nhìn ông một cái: "Sao tôi lại phải xen vào, nó cũng không mắng tôi."
Giang Tu Minh giật giật khóe miệng, buông chén trà: "Nhưng nó mắng chồng bà là chó!"
"Là đang gián tiếp mắng bà."
Trương Nhã Vân thấy ông định kéo bà vào để xả giận, nhếch khóe miệng cười tủm tỉm: "Lão Giang, cần tôi lấy gương cho ông soi không?"
"Ông còn chưa đủ chó?"
Giang Tu Minh: "???"
Ông nhìn Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngu-hanh-thieu-dao-duc/2607093/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.