Tôi nhìn đoạn tin nhắn một lúc lâu vẫn không phản hồi. Không phải tôi xúc động đến mức không nói lên lời, chỉ là đang tìm cách để từ chối.
Mặc dù Huy là bạn tôi, nhưng bạn cỡ nào mà lại về tận quê bạn chỉ để hỏi thăm, thắp nén hương. Nếu ở gần nhau thì không thành vấn đề, nhưng từ trên Hà Nội xuống dưới quê tôi thì xa quá, nó còn chưa có bằng lái, đi xe buýt lại quá mất công, tốt nhất là không nên.
- Phạm Quỳnh Anh: Mày hỏi thăm như thế là tao cảm kích lắm rồi, cảm ơn mày nhưng mà không cần phải vậy đâu, xa lắm.
- Gia Huy: Cũng không xa lắm, thuê xe là được, tao cũng không đi một mình, Phúc cũng muốn xuống mà.
Gì mà Phúc nữa?
Tôi lập tức quay qua nhìn Linh với vẻ mặt không nói lên lời. Vụ này chắc hai bọn nó thống nhất với nhau cả rồi. Nếu Linh đồng ý rồi thì tôi có nói gì cũng vô dụng.
"Linh, mày bảo Phúc xuống đây à?"
Linh ngáp dài một cái mới quay sang tôi, mắt nhắm mắt mở trả lời: "Phúc bảo với tao, nhưng tao ngăn lại rồi, sao?"
Chắc vì mệt nên nó hơi cọc hơn mọi khi. Vừa nói xong thì nó nắm xuống cái gối đan mây của bà, tôi thấy thế thì đắp lên cho nó cái chăn đơn để nó ngủ.
Yên tâm đôi chút, tôi lại quay lại đoạn chat với Huy.
- Phạm Quỳnh Anh: Phúc đi á?
Tôi vẫn hỏi như không biết chuyện gì để xem Huy có thay đổi quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngoi-cung-ban-voi-crush-cu/3577599/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.