Đứng chờ dưới một cây phượng to ở trước cửa lớp của Linh, tôi nôn nóng chờ đợi tiếng trống tan học của trường mà không ngừng ngó ngang, ngó dọc để nhìn.
Tôi đưa tay lên phẩy phẩy để có chút gió vì ở đây quá nóng, thời tiết vào giữa trưa thế này, dù có bao nhiêu cái bóng râm đi nữa cũng không thể làm dịu đi được cơn nóng của những ngày cuối hè.
"Oa, nắng thật nha bây, sắp thu rồi mà vẫn nóng thế này."
Sau một lúc chờ đợi thì cuối cùng cũng đã có học sinh ra khỏi lớp.
Khi nhìn thấy Linh, tôi gọi to: "Linh!"
Thảo Linh ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, sau đó chạy qua chỗ tôi, trên mặt nó hiện lên sự tò mò, hành động của nó cũng nhanh nhẹn hơn hẳn.
Linh túm vào tay tôi, vừa đi, nó vừa nói tiếp chuyện dang dở:
"Mày nghĩ thông chưa? Tao thấy chuyện này rất bình thường, mày không cần phải suy nghĩ quá lên đâu, chỉ là tỏ tình thôi và mày biết phần trăm đồng ý phải đạt 100% rồi, chẳng có lý do gì để mày rén queo thế này cả."
Cũng đúng, tại sao tôi lại tự làm nó thành một vấn đề khó như thế? Một đề toán khó đến đâu cũng có cách giải quyết kia mà, phải bình tĩnh, không được hoảng thì sẽ giải quyết được thôi.
Tỏ tình là để nói ra tâm tư của mình, không phải để người ta đồng ý hay từ chối, vậy nên cứ thế mà nói thôi, đúng rồi.
"Ừm, ok, tao thấy cũng bình thường rồi, không phải chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngoi-cung-ban-voi-crush-cu/3577597/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.