Ủa là dân chuyên toán dữ chưa? Sao nó nói câu nào là sặc mùi thính câu đấy vậy? Đúng là bạn thân của Tuấn Phúc có khác.
- Phạm Quỳnh Anh: Bớt đi cha, nói cái gì mà ẩn ý quá vậy, tao không hiểu được đâu.
"Rồi từ từ mày sẽ hiểu."
[...]
Sáng hôm sau, lúc tôi đang ngồi ở xích đu ngoài vườn để đợi Thảo Linh tới đón thì thấy có một bóng dáng quen quen đi từ xa.
Nhưng tôi không thích gặp phải "bóng dáng" đấy một chút nào.
Tay tôi siết chặt vào dây xích trắng lạnh lẽo, không có cảm giác đau mà chỉ thấy tức giận thôi.
"Xoài!"
Tiếng gọi lớn của Linh làm tôi giật mình, ngó một lúc khi không còn thấy "bóng dáng" kia nữa tôi mới đứng dậy đi ra cổng.
Dù bây giờ đã có thêm Thảo Linh nhưng tôi vẫn rất sợ, không cảm thấy đỡ hơn bao nhiêu hết.
Thảo Linh có nói chuyện với tôi nhưng tôi không hưởng ứng nhiệt tình như mọi khi mà chỉ ậm ừ, ánh mắt thì đảo xung quanh.
Cuối cùng nó cũng nhận ra tôi rất khác mọi khi, lo lắng hỏi: "Xoài, mày sao vậy?"
"Tao có sao đâu, tại đói thôi."
"Chưa ăn sáng à? Thế tý xuống căn tin không?"
Tôi từ chối ngay, bao biện rằng tôi có mang đồ ăn sáng với lại chân đang đau nên lười đi.
Cả quãng đường tôi luôn trong trạng thái sợ hãi, mặc dù nói tâm lý tôi đã ổn hơn nhưng tất nhiên là không thể ổn hoàn toàn được, tôi vẫn rất sợ khi lại đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-ngoi-cung-ban-voi-crush-cu/3577575/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.