Có thể là ban ngày nghĩ gì ban đem mơ đó, cái đêm ngất xỉu ấy, tôi mơ thấy Hạ Nghiêu Tầm không ngừng lặp lại đọng tác hành hung tôi, lần này lại càng tàn nhẫn hơn lần kia, thậm chí còn giống như mang bug, trong đầu tôi toàn tiếng ầm ầm, loảng xoảng, loảng xoảng làm khi tôi tỉnh lại vào ngày hôm sau, hai tai ù đi, chỉ còn tiếng vang. 
Phản ứng đầu tiên của tôi là đưa tay về phía đầu giường tắt báo thức, chuẩn bị mắng Hạ Nghiêu Tầm một trận. Ai ngờ khi quay đầu lại, phát hiện trong phòng chỉ có mình tôi. 
Tôi cầm đồng hồ ngây ra một lúc, ngay sau đó lửa giận kéo đến, trong đó thậm chí trộn một chút tủi thân. 
Có ý gì vậy? Làm chuyện như vậy với tôi xong liền chạy. Vừa mặc quần liền không nhận người? Định không cho tôi một lời giải thích sao? 
Tôi nhịn không được bắt đầu mắng thầm, đề đồng hồ báo thức xuống, chuẩn bị đi lấy quần áo mặc vào. 
Nào biết vừa mới cử động, đùi trong lập tức giống như bị điện giật, kích thích sợi thần kinh mẫn cảm của tôi, truyền tới từng đợt từng đợt đau đớn. 
ĐM! Lão tử sẽ không tàn phế chứ? 
Từ sáng sớm tới giờ, tôi chỉ lo mắng Hạ Nghiêu Tầm, chưa kịp kiểm tra tình trạng cơ thể của mình. Lúc này, khi xốc chăn lên, nhìn xuống hai đùi trầm trụi của mình lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. 
Tôi nghĩ tôi cần tới bệnh viện một chuyến. 
Tôi giống như kéo một nửa người tàn phế, giãy giụa bò về phía mép giường. Khó khăn lắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-ngo-truc-ma-thich-toi/216436/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.