Năm ấy khi thi đại học, Trạng nguyên tỉnh chính là trúc mã của tôi.
Vốn dĩ anh ấy không cần thi đại học, bởi vì anh ấy đã được B đại tuyển thẳng, theo lý thuyết, anh ấy chỉ cần ở nhà hưởng thụ là được.
Nhưng đến ngày báo danh thi đại học, không biết tại sao, anh ấy lại muốn thầy chủ nhiệm điền tên mình khiến thầy ấy cảm động nói, "Hạ Nghiêu Tầm thật sự là một đứa trẻ tốt, vì trường chúng ta mà cố gắng như vậy, tôi nhất định đề nghị hiệu trưởng trao bằng khen cho em ấy."
Kết quả, khi tôi hỏi trúc mã tại sao thi đại học thì anh ấy chỉ liếc mắt một cái rồi duỗi tay chà đạp hai bên má tôi, đã vậy còn đặc biệt dùng sức, khiến tôi đau đến nhe răng trợn mắt. Đến lúc không chịu nổi, định đưa tay đánh anh ấy thì anh ấy đã thu tay lại, lười biếng nói, "Không có gì, anh chỉ muốn lấy chức Trạng Nguyên chơi chơi thôi."
Đạt Trạng Nguyên chơi chơi...
Được rồi, rất giỏi.
Suốt ba tháng qua, anh ấy không hề động tới sách vở, thẳng tới khi thi đại học mới mở sách giáo khoa và bút ký ra đọc mấy ngày, rồi thu xếp đồ đạc đi thi.
Tôi so với anh ấy còn khẩn trương hơn, tuy tôi không biết vì sao mình phải lo lắng dùm cho một sinh viên của B đại nhưng vẫn không nhịn được giữ anh ấy hỏi, "Anh thi như thế nào rồi?"
Anh ấy theo thói quen nhéo nhéo tai tôi rồi mới nói, "Vẫn tốt."
Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy khẩn trường
Mãi đến ngày có kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-ngo-truc-ma-thich-toi/216434/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.