Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Lục tiên sinh, Tiểu Chi tỉnh chưa? Đến giờ ăn tối rồi.”
Nghe được lời này, Vu Chi phụt cười một tiếng.
Cô mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, quay đầu nhìn về phía sau, vui sướng khi người gặp họa, nhỏ giọng trêu chọc: “Lục tiên sinh, phải ăn cơm tối rồi nha ~”
Lục Bách Sâm vươn ngón trỏ gõ xuống cái trán của cô: “Em cứ nghịch ngợm đi.”
Nói rồi, anh ngồi dậy nói với dì Dương đang đứng bên ngoài: “Vâng, xuống ngay đây ạ.”
Thấy anh rời khỏi chiếu tatami, Vu Chi cũng ngồi dậy theo, cô ghé vào cửa kính bị che kín bởi hơi nước, lau một chỗ bằng quả bóng rổ nhỏ để nhìn ra ngoài, bên ngoài sắc trời đã tối đen, có điều ánh đèn đường chiếu xuống nên vẫn còn có thể nhìn thấy rất nhiều bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Cô không khỏi kinh hô: “Tuyết bên ngoài vẫn còn rơi kìa.”
Lục Bách Sâm đứng bên cạnh chiếu tatami, một tay đút túi, anh cũng theo ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài: “Ừ, trận này tuyết lớn, chắc là đến nửa đêm mới ngừng.”
Vu Chi hưng phấn xoay người nhìn Lục Bách Sâm: “Vậy ngày mai có thể làm người tuyết rồi.”
Giọng điệu Lục Bách Sâm lập tức nghiêm túc: “Không được, tuyết quá lạnh, em còn thể hàn, hơn nữa tuyết vừa mới rơi nên đường rất trơn, em vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Vu Chi ngồi quỳ trên chân mình, cô không vui nhìn anh.
Lục Bách Sâm cười nói thêm một câu: “Chờ anh về rồi mang em ra ngoài chơi.”
Vu Chi vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-ngo-ong-xa-ngoai-tinh/660534/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.