Gương mặt Vu Chi đầy vẻ kinh ngạc: “Sâm ca, sao anh lại tới đây?”
“Đi ngang qua.” Lục Bách Sâm nghiêm trang nói.
Vu Chi ngạc nhiên: “Đi ngang qua?”
Lục Bách Sâm gật đầu: “Anh phải đi công tác, nửa tháng sau mới có thể quay về.”
Nghe thấy Lục Bách Sâm nói anh phải đi công tác, Vu Chi lập tức không vui, cô bĩu môi lẩm bẩm: “Lâu vậy sao?”
“Ừm, anh đi nói chuyện với công ty Mẫn Văn về chuyện hợp tác sắp tới, còn có Cảnh Ngôn cũng đi cùng anh.”
Nghe được lời này, Vu Chi nghiêng đầu nhìn về phía cửa thang máy phía sau lưng anh.
Kết quả đầu hành lang bên kia trống rỗng không một bóng người.
“Cảnh Ngôn đâu?”
“Cậu ấy đi thẳng đến Lâm Châu trước rồi.”
Vừa nghe được là Lâm Châu, Vu Chi lại nhướn mày.
Hiện tại mấy người Vu Chi đang ở Cung Mương, là tỉnh phía Tây Nam, mà Lâm Châu lại là tỉnh phía Đông, đi ngang qua đường nào chứ?
“Mấy giờ anh lên máy bay?”
Lục Bách Sâm nhìn xuống đồng hồ trên cánh tay: “Một giờ sáng, đến nơi nghỉ ngơi mấy tiếng rồi lập tức phải mở họp.”
Vu Chi cũng vươn cổ nhìn về phía chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, giọng điệu cô ra vẻ tiếc hận nói: “Ai nha, cũng đã hơn 11 giờ rồi, thời gian không còn nhiều đâu.”
Lục Bách Sâm đương nhiên nghe ra được ý tứ trêu chọc ẩn trong lời nói của cô, anh tức giận vươn tay gõ xuống trán của cô.
“Cùng anh đi ra ngoài một chút đi, cảnh sắc nơi này có vẻ không tệ.”
Nói rồi, Lục Bách Sâm đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-ngo-ong-xa-ngoai-tinh/660515/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.