Một ngày nhàn nhã như bao ngày, Quý Hân ngồi thư giãn trên ghế nhìn tên bắt cóc đi lại ngược xuôi trong phòng.
Hắn một tay cầm cây hút bụi, một tay cầm khăn lau.
Lau nhà xong hắn không nghỉ lại cầm bàn là hơi nước là ủi tỉ mỉ từng bộ quần áo trong tủ cho cô, thuận tay thay loại dầu thơm mới.
Là ủi xong hắn tiếp tục lấy một đống đồ trang trí mới toanh từ đâu ra trang trí vào căn phòng vốn đã lộng lẫy chói loá.
Trang trí xong hắn vẫn chưa nghỉ ôm một bó hoa hồng chăm chú cắm từng cành vào lọ.
Nhìn hắn chăm chỉ như vậy, cô có phải cũng nên làm gì đó không?
“Tôi giúp anh cắm hoa nhé?”
Hắn ngước mắt nhìn Quý Hân lại gần, tay chân luống cuống cắt hết gai hồng rồi mới đưa cho cô, bối rối nói cực kỳ nhỏ: “Tặng em!”
Quý Hân :)
Cái đồ chít tiệt :) đáng yêu quá.
“Tại sao lại bắt cóc tôi?” Quý Hân nhìn bông hồng tên bắt cóc đưa, hỏi.
Tên bắt cóc ngừng tay cắm hoa, do khẩu trang hay do hắn ngại mà hơi thở dường như khó khăn, mãi mới trả lời: “Vì, vì tôi thích nụ cười của em.”
Quý Hân: 🙂
“Dù đang đi đường bị mưa ướt, em cũng cười. Dù gặp khó khăn với một đất nước xa lạ, với công việc và học tập em cũng luôn cười tươi.”
Đó chắc chắn là… những nụ cười vô tri. Ông anh à tôi nhìn con kiến đi thôi cũng cười được vì tôi bị liệt cơ mặt buồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034390/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.