“Vui vẻ tí làm gì mà căng.”
Bọn không não này trực tiếp kéo khoá quần xuống, như bọn nghiệt súc đến mùa hứng, nhảy bổ về phía Quý Hân.
Quý Hân à đời mày đúng là khổ. Đường cùng rồi! Chết sạch còn hơn sống bẩn.
“Rầmmm"
“Pằng…”
“A, con điên này nhảy thật.” Tên mắt lác hét toáng như lợn bị thui, giật súng từ tên đầu chảy máu: “Mày cũng điên rồi à, sao còn bắn.”
“Đây là tầng 2 nó nhảy xuống chưa chắc đã chết bắn thêm phát cho nó chết thật để đỡ lộ.”
Màn đêm lại chìm vào tĩnh mịch, gió thu đông về đêm thổi từng đợt giá buốt, dưới nền đất lạnh lẽo chỉ còn tiếng đập rồn rập của trái tim, không khí một mùi tanh kèm theo mùi thơm quen thuộc nhè nhẹ.
“Hoá ra cũng không đau lắm, thần linh vẫn thương cho mình siêu thoát một cách nhẹ nhàng.”
“Ha ha, em không đau là tốt rồi.”
Trong màn đêm, một giọng trầm quen thuộc vang lên, hơi ấm từ vòng tay rắn chắc ôm trọn cơ thể lạnh lẽo vừa rơi xuống. “May quá đỡ được em.”
Quý Hân ngước đôi mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt người đàn ông thanh tú lạ lẫm đang ôm mình vào lòng.
A… thần tiên đến đón mình.
Quý Hân nheo mắt, dựa vào chút ánh trăng mờ ảo nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhìn đôi lông mày quen thuộc, nhìn mái tóc quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc, nghe tiếng trái tim người đó còn đập nhanh hơn mình.
“Thiên… Duy?”
“Anh đây”
Nghe được lời xác nhận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034384/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.