"Thiên Duy"
"Tôi biết ngay là cậu mà."
Phùng Quang bước vào đài quan sát trên du thuyền, nhìn người đàn ông một tay giữ súng bắn tỉa, một tay chĩa súng ngắn về phía mình thì cười cười bắt chuyện: "Haha đúng là chỉ có cậu mới có thể trong cái thời tiết quái quỷ vừa tối vừa mưa bão mà vẫn giết được tên thuyền trưởng địch. Cảm ơn cậu nhiều nhé."
Thiên Duy mặt không biến sắc, giọng lạnh băng như không quen biết: "Lần sau đừng có để chuyện của anh ảnh hưởng đến chuyến đi của tôi, làm nốt công việc của anh đi."
"Haha vẫn lạnh lùng như ngày nào, ok để tớ lo nốt, cậu về với cô em gái yếu đuối của cậu đi."
Phùng Quang đang nói cười vui vẻ nhìn thấy Thiên Duy cau mày bỗng im bặt.
"Cô ấy không phải em gái tôi. Với cả..." Thiên Duy lôi đồng hồ ra nhìn, khoé miệng hơi cong nhẹ, nói tiếp: "Với cả cô ấy cũng không hề yếu đuối."
"ĐOÀNG"
Phượng Minh ngã ngồi dưới sàn, trợn tròn mắt liếc tên cướp đô con nằm bất động trên vũng máu, rồi lại sợ hãi ngước lên nhìn người con gái phía trước bình thản đưa tay lau vết máu dính trên gò má phúng phính.
"Cô, cô giết người rồi sao?"
Quý Hân mặt không cảm xúc, cột tóc lên cao, thay đạn.
Phượng Minh thấy thế thì càng hoảng sợ, lệ tuôn như mưa: "Cô, cô giết người rồi đó, huhu. Với lại rõ ràng cô có súng vậy mà khi nãy không cứu tôi sớm hơn hại tôi bị hắn túm tím cả tay, huhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034345/chuong-23.html