Ai có thể giải thích cái cảm giác hạnh phúc đến tê dại người này là gì không?
Tiếng gió rì rào luồn qua từng chiếc lá giữa lưng chừng núi, những tán cây tựa vào nhau tạo nên một vòm cung xanh mát, hướng nhìn biển trong mây trắng.
Thiên Duy dẫn Quý Hân ngồi dưới vòm cây. Hắn đan năm ngón tay vào bàn tay lạnh toát của cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô không rời như muốn bọc cô trong lớp đường ngọt ngào.
Hắn không nói câu nào chỉ yên lặng nhìn cô như vậy, chỉ như vậy thật lâu... mà đầu óc Quý Hân đã say mèm như bị chuốc rượu.
Gió thổi nhẹ, lá cây lay động, con ngươi nâu đen cũng lay động. Hắn cảm nhận khoé mắt tự dưng ướt, sống mũi cay cay, thì bật cười, đưa tay che mặt:
"Ha ha, Quý Hân anh hạnh phúc quá."
"Anh muốn nói chuyện với em nhưng chẳng biết nói gì nên cứ nhìn em thôi. Ha ha ai ngờ nhìn em anh đã thấy hạnh phúc rồi."
A... cô biết tại sao mình lại có cảm giác hạnh phúc đến như vậy rồi. Vì tất cả hành động của Thiên Duy, từ ánh mắt đến nụ cười của anh đều nói lên rằng anh yêu cô.
Em phải làm gì với anh đây Thiên Duy?
Hình như em cũng hiểu hành động khi trước của anh rồi... thật muốn nhốt anh vào trong tim.
Quý Hân kéo tay đang che mặt của Thiên Duy, nghiêng người về phía hắn, chạm môi lên khoé mắt hắn như cách hắn an ủi mỗi khi thấy cô khóc.
"Thiên Duy, em bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034325/chuong-34.html