Quý Hân bước từng bước xuống bậc thang dài, đôi mắt đen nheo lại đi về phía ánh sáng vàng le lói, không gian yên lặng như vùng đất chết phản lại tiếng bước chân cô, luồng không khí cô đặc như sợi dây vô hình vòng qua thít chặt cổ kẻ lạ xâm phạm, đến những bậc thang cuối cùng một mùi hôi tanh từ trong xộc thẳng vào mũi khiến cô nghẹt thở.
Dừng lại... Mình nên dừng lại...
"Cứu với..."
Từ sâu bên trong căn hầm, một giọng nói yếu ớt như hấp hối của một người đàn ông lạ âm ỉ phát ra.
"Cứu tôi với..."
Bước chân của Quý Hân khựng lại, tay chân run lẩy bẩy, cô quay lại, đề phòng lắng nghe.
"Cứu... cứu tôi..."
"Ai? Ai ở đó?"
Nghe có tiếng đáp trả bên ngoài, bên trong như gượng sức, cố lấy hơi hét lên, nghe mỗi lúc một rõ.
"Cứu tôi với... tôi ở trong này... Làm ơn cứu tôi với!"
Nhìn thứ ánh sáng quỷ mị mờ mờ ảo ảo phía cuối con đường, cô hít thở khó khăn, đờ đẫn suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn không kìm lòng được trước tiếng rên khẩn thiết, lấy hết can đảm lao thẳng xuống cửa hầm.
Cánh cửa gỗ vừa mở ra, trước mắt cô hiện lên một hàng dài song sắt, liên tiếp nối nhau cắt thành từng phòng giam kiên cố ẩn hiện dưới ngọn nến leo lắt như sắp tàn.
Đây là...
...Nhà tù...
Không gian sặc mùi hôi thối, tanh tưởi như xác chuột chết lâu ngày làm cô muốn ói, cô đưa tay vội bịt chặt mũi mình chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034310/chuong-42.html