"Vậy cháu là bạn của Quý Hân?"
Bà Bình nghi hoặc nhìn chàng trai cao ráo, tuấn tú đang cầm giỏ đồ ăn, lần mò trong ngăn kéo chiếc kính lão, lau lau mắt kính cho sạch, đeo lên chăm chú ngắm hắn từ trên xuống dưới.
15 phút trước.
"Alo Quý Hân à." Đầu dây bên kia giọng chị Phương Hoa hấp tấp hối hả: "Em đi đón Mun hộ chị với, chị bận đi ăn với đối tác quên chưa đón rồi."
Quý Hân nhìn bầu trời tối đen, không kìm được hét lớn: "Sao giờ chị mới nói, để Mun đợi đến giờ này nguy hiểm bao nhiêu. Với cả còn mẹ, em đi thì ai chăm mẹ."
Bà Bình bên cạnh nghe hết cuộc hội thoại thì xua xua tay: "Hư, không được quát chị. Con cứ đi đón cháu đi, mẹ đỡ nhiều rồi ở một mình không sao đâu."
"Không được." Quý Hân nhíu mày, giọng vẫn tức giận: "Hồi trước mẹ còn chẳng có biểu hiện gì tự nhiên ngất ra đất đấy thôi. Con không để mẹ một mình đâu."
Chị Phương Hoa ra sức nài nỉ: "Quý Hân giúp chị tí đi mà, chị không nhờ ai được, anh rể em bận công tác rồi, bà nội thì đang chăm 2 đứa nhỏ."
"Haizzz thôi được rồi để em nhờ bạn."
Hiện tại.
"Trời đất, con cái nhà ai mà đẹp trai dữ vậy nè?"
"Bà Bình, họ hàng nhà bà là người trời à. Thằng bé này da dẻ trắng trẻo, cơ thể cường tráng đẹp đến nỗi phát sáng đến nơi rồi."
"Khuôn mặt này cứ như tạc tượng ấy nhỉ, đi thỉnh con ở chùa nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034307/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.