Hoàn tất việc ở bệnh viện, Thiên Duy bế Quý Hân nhẹ nhàng đặt cô vào xe như sợ làm đau cô. Tựa lưng vào ghế phụ, cô hướng ánh nhìn về phía xa, im lặng một lúc mới cất lời.
"Thiên Duy ơi, nếu chúng ta yêu nhau, cưới nhau rồi sống hạnh phúc không phải là tội lỗi quá sao ạ?"
"Sao vậy?" Thiên Duy nhướn người về ghế phụ hôn rối rít khắp mặt Quý Hân, cười híp cả mắt.
"Hay đợi mẹ khoẻ, chúng ta đi đầu thú đi, dù sao anh cũng giết người vì em. Chúng mình cùng nắm tay nhau sống trong tù nhé."
Cơn đường đêm không một bóng người qua lại, trời tối tù mù xa xa còn văng vẳng tiếng động vật kêu.
Quý Hân nói đơn giản như đùa, cô quay sang nở nụ cười vuốt ve khuôn mặt trắng bệch cứng đờ như cương thi của Thiên Duy.
"Không cần sợ, em sẽ đi với anh. Thực ra em biết từ hồi còn bị nhốt ở biệt thự cơ, chuyện này em cũng suy nghĩ kỹ mới nói chứ không phải bồng bột đâu. Anh bảo chỉ cần bên em là được vậy thì ở đâu cũng không quan trọng đúng không ạ?"
Thiên Duy nhìn ánh mắt kiên định của Quý Hân, ánh mắt sáng ngời của cô như soi rõ vũng bùn nhơ nhuốc đen tối trong nội tâm hắn nhưng lại không hề chê bai mà chấp nhận chết chìm trong đó cùng hắn.
"Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?" Thiên Duy thẫn thờ như người mất hồn, giỏng khản đặc hỏi: "Có phải hồi tối em cố gắng thoả mãn thứ ghê tởm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghi-duong-o-nha-ten-bat-coc/3034294/chuong-50.html