4
“Này, bạn nhỏ cùng bàn, nghe có hiểu không đấy?”
Tôi ăn đau đến ôm đầu, chỉ vào chiếc bút hắn vừa gõ vào đầu tôi:
“Không được đánh vào đầu tôi!”
Chu Kỳ An cười nhẹ không nói gì, nhưng tiếng lòng của hắn lại truyền đến.
Tôi không phục đến nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ai choáng váng, cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc!”
Chu Kỳ An chỉ thấy môi tôi mấp máy, lại không nghe rõ tôi nói gì, hắn đột nhiên kề sát vào, chóp mũi của chúng tôi thiếu chút nữa chạm vào nhau:
“Bạn cùng bàn nói gì vậy? Tôi không nghe rõ.”
Tôi sợ đến mức vội vàng quay phắt đầu đi, trên mặt nổi lên một rạng mây đỏ: “Không, không có gì.”
Ít phút sau, ở góc trái bàn học của tôi có thêm một hộp sữa:
“Thấy cậu buổi trưa sao lại không ăn cơm, uống hộp sữa để bổ sung trí thông minh.”
Tôi vừa định nói không cần, Chu Kỳ An giống như là đoán trước được tôi sắp nói gì liền ngồi xuống chỗ của mình, nằm úp sấp chuẩn bị ngủ:
“Tôi không thích uống, nếu cậu không uống tôi sẽ ném đấy.”
Hừ, lý do này quả thật làm cho người ta không thể phản bác.
Tôi lúng ta lúng túng cầm lấy, cắn người miệng mềm*, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn cậu nhé.”
**một nửa của vế ‘Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’, nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn
Chu Kỳ An xua tay:
“Không cần cảm ơn, bạn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ban-cung-ban/2894611/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.