Tôi là Chu Kỳ An, bố tôi là hiệu trưởng của Trường trung học số 13, bởi vì từ nhỏ các thầy cô đã gửi cho bố rất nhiều tài liệu giảng dạy để xét duyệt, mưa dầm thấm đất, các kiến thức trung học này tôi đã học xong từ rất lâu.
Đối mặt với đống tri thức buồn tẻ thật là vô nghĩa, nếu không, làm trùm trường vậy?
Vì thế, tôi có một đống đàn em theo sau.
Ngày hôm đó tôi vừa đánh xong một trận game từ tiệm Internet đi ra, liền thấy một cô gái một tay cầm túi plastic, tay kia cầm chiếc kẹp nhặt từng bình nước khoáng dưới đất.
Hơn nữa trên người vẫn đang mặc đồng phục học sinh lớp 12 của trường trung học bên cạnh.
Học sinh trung học?
Nhìn qua, cô nàng đại khái còn chưa cao đến ngực tôi.
Cô nhóc này, lùn quá.
Chuyển tầm mắt đi, tôi vặn nắp chai, uống nốt phần còn lại của chai nước ngọt, nhắm cái thùng rác gần nhất, dùng sức, ném.
“Loảng xoảng”, cái chai rơi trên mặt đất.
Mấy đàn em phía sau cười trộm.
Chết*, không nhắm chuẩn.
** gốc 淦: một từ ngữ dùng để biểu đạt cảm xúc mãnh liệt của bản thân
Tôi quăng một ánh mắt sắc như dao về phía sau, cả dám cũng không dám cười nữa.
Tôi bực bội vò vò tóc chuẩn bị về nhà, ai ngờ lại bị một người túm lấy góc áo.
Chính là cô bé lúc nãy.
Cơn gió mùa hè nhè nhẹ phả vào mặt, làm vén nhẹ tóc mái của cô gái.
Cô ấy nói với tôi một cách trịnh trọng: “Vứt rác lung tung là không tốt.”
Mấy đứa đàn em bị cấm nói chuyện giờ lại cười rộ lên, tôi gọi là trùm trường còn tí mặt mũi nào nữa!
Vốn định không để ý đến cô nàng, ai dè cô ấy vẫn kéo tôi.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ còn cách đem cái chai nhặt lên, bỏ vào thùng rác.
Lúc này, cô nàng mới chịu buông tay, sau đó lại kiểm trong thùng rác nhặt mấy cái chai bỏ vào túi plastic của mình.
“Này, cô nhóc, em đang bắt lỗi hả? Em rõ ràng có thể bỏ qua bước vừa nãy rồi nhặt trực tiếp nhặt cái chai dưới đất mà.”
Cô gái nhỏ bĩu môi: “Không giống nhau, anh xả rác lung tung, là vấn đề tố chất.”
Hừ, cô nhóc này dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói tôi không có tố chất, uy nghiêm của tôi đều mất rồi, chức vị trùm trường đều không đảm đương nổi nữa.
Ngày 30 tháng 10 năm 2022
Sau lần đó mỗi ngày từ tiệm Internet bước ra, tôi đều có thể nhìn thấy cô gái nhặt chai nhựa giữa cái nắng hè chói chang.
Bộ đồng phục trên người đã đổi thành mùa thu, nhưng có vẻ hơi cũ, hẳn là mua lại đồ cũ từ những học sinh trước.
Nhà cô có vẻ rất nghèo? Phải nhặt chai để kiếm sống.
Sau này tôi biết được, cô ấy tên là Thẩm Ôn Ý, gia đình mồ côi cha, mẹ cô ấy lại đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt với người mới, không quan tâm đến cô ấy chút nào.
Tôi ùng ục nốc cạn lon nước ngọt, đi đến thùng rác ném cái chai vào.
“Đại ca, nước ngọt uống ngon đến vậy sao? Anh hôm nay đã uống 5 lon rồi đấy.”
“Nói nhảm ít thôi, từ mai trở đi, bọn mày ngày nào cũng phải uống nước ngọt, uống xong đều phải đem vỏ lon ném ở cái thùng rác này, nghe chưa?”
Ngày 3 tháng 11 năm 2022
Tôi đã quen với việc tìm kiếm thân ảnh cô ấy sau mỗi lần từ quán cà phê Internet.
Chà, có vẻ như cô đã cao hơn một chút.
Nhưng không nhiều lắm.
Ngày 5 tháng 1 năm 2023
Ngày thứ nhất Thẩm Ôn Ý không tới nhặt chai.
Ngày 25 tháng 1 năm 2023
Ngày thứ 20 Thẩm Ôn Ý không tới nhặt chai.
Ngày 5 tháng 2 năm 2023
Tháng thứ nhất Thẩm Ôn Ý không tới nhặt chai.....
Ngày 6 tháng 2 năm 2023
Ahhhhhhhhh, đừng nói là cô nàng sau này cũng sẽ không tới nữa?
“Đại ca, anh cứ nhìn chằm chằm thùng rác làm gì vậy?”
Tôi lườm đàn em mở miệng nói chuyện một cái, sau đó chỉ xuống mặt đất bên cạnh thùng rác nói:
“Người nào xả rác bừa bãi, không có tố chất.”
Đàn em:???
Ngày 7 tháng 2 năm 2023
Tiểu cô nương thế mà chuyển trường thành bạn cùng bàn của tôi!!!
“Thẩm Ôn Ý phải không? Xin chào, bạn cùng bàn.”
Đây là câu đầu tiên tôi nói với cô ấy.
Viết xuống nhật ký thật mau.
Không xong, chạm mắt cùng bạn nhỏ cùng bàn.
Cô ấy sao lại đáng yêu như vậy!
Chẳng qua, hơi gầy hơi lùn một chút, trên người cũng không có bao nhiêu thịt.
Vậy mỗi ngày đều đưa cho cô ấy một hộp sữa nóng đi.
Mỗi lần Thẩm Ôn Ý uống sữa, tôi đều trộm nhìn cô ấy một cái.
Chậc, vẫn là đồng phục của Trường trung học số 13 đẹp hơn, ngoại trừ... Nơi đó của cô ấy vẫn phẳng lặng...
Đáng chết đáng chết, sao tôi lại xấu xa thế này!
Hửm? Sao mặt bạn nhỏ cùng bàn lại đỏ như vậy...
Ngày 9 tháng 3 năm 2023
Đã một tháng, tôi vẫn chưa dám đưa bạn cùng bàn về nhà.
Tôi là trùm trường mà, không được sợ, không được sợ.
Ngày mai, nhất định, phải đưa cô ấy về nhà!
Ngày 10 tháng 3 năm 2023
Cô gái của tôi bị người bắt nạt, cô gái mà tôi luyến tiếc không dám chạm vào, hắn làm sao dám...
Bạn cùng bàn nắm lấy tay tôi nói câu “Cảm ơn cậu”, tôi đều nghe được.
Chỉ là, nếu tôi đến sớm hơn một chút, hoặc là không nghe lời Thẩm An Nhiên nói mà đưa cô ấy về nhà, chuyện như vậy đã không xảy ra.
Tôi thật đáng chết.
Tôi cứ thế khóc.
Khi bạn cùng bàn bối rối lau nước mắt cho tôi, tôi thừa nhận rằng trong tim tôi cũng có một ngôi sao băng trú ngụ.
Bổ sung ngày 21 tháng 3 năm 2023
Đến khi trở lại lớp học tôi phát hiện bàn học bên cạnh đã trống không, hộp sữa chưa đưa kịp vẫn còn đang ở trên bàn, hoá ra bạn cùng bàn đã chuyển lớp.
Ngày hôm đó, có rất nhiều việc xảy ra... Chẳng qua đều đã là quá khứ, chỉ cần bạn nhỏ cùng bàn không có việc gì là tốt rồi.
Này này, hôm nay cô ấy lại mang cho tôi trái cây.
Miệng vết thương ở sau lưng, nằm úp sấp thật sự rất bất tiện, tôi phải ngoái đầu mới có thể nhìn thấy bạn cùng bàn.
Ngày 20 tháng 4 năm 2023
Hôm nay là kì thi thử, nên bạn cùng bàn không đến thăm tôi.
Trên đường xuất viện về nhà, tôi đã mua một cái đồng hồ gấu dâu tây, tôi nhớ rõ, bạn nhỏ rất thích nhân vật hoạt hình này.
Ngày 21 tháng 4 năm 2023
Lại đưa bạn cùng bàn về nhà, cô ấy đi ở phía trong, tôi đi bên ngoài.
Tôi đều đã biểu hiện rõ ràng vậy rồi, cô ấy vẫn chưa nhớ ra tôi là ai.
Ngốc nghếch.
Vừa rồi thả câu, vậy thì đợi đến khi đậu học A lại nói cho cô vậy.
Gấu dâu tây và cáo hồng cùng phong cách, xem như là tín vật đính của đôi ta nhỉ?
Aizz, kệ đi.
Bạn cùng bàn nói một câu không thể giải thích được rồi đỏ mặt đi mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]